Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

Mưa ngày mùa.


 


Ngoài kia mưa vẫn cứ rơi, từng giọt mưa vô tình và lạnh lùng. Mưa lúc này sao lại đáng ghét đến vậy. Mưa thì vẫn cứ rơi rả rích như vậy. Mưa trong đêm làm cho bao giấc ngủ trăn trở, tiếng thở dài trong đêm vẫn bên giấc ngủ.


Mưa! Mưa tí tách vào nhau như lúc này nghe chát chúa. Mua kéo dài triền miên mấy hôm nay chưa ngớt, mưa lê thê làm cho khung cảnh bình yên của làng quê trở nên buồn và mang nhiều sự im ắng đến não nề. Bao ánh mắt nhìn mưa như trách, như hờn. Nhìn những hạt lúa nằm một góc chờ nắng để phơi khô cũng như mang trong mình một sự thầm trách. Những mớ lúa ướt nhẹt cũng phải được gặt về để một góc sân nhưng còn đỡ thương hơn là để cho lúa ngập trong nước, chín rụng ngoài đồng. Hạt lúa lúc này cũng mang một cái buồn, với bao ánh mắt nhìn xa xăm của những con người nhỏ bé kia.


 


Cảnh những con người quanh năm lấm lem với bùn đất đang vật lộn cũng với những mớ lúa ướt nhẹt kia. Con đường làng trở nên lầy lội, lại sánh lên thứ buồn nhão nhét, đặc quánh làm cho những bước chân trở nên nặng hơn. Những gánh lúa trên chiếc xe  kéo về trông thật nặng nề, bao nhiêu công sức của mùa vụ đổ vào giờ thu lại là những mớ lúa ướt nhẹt, không có ánh nắng để phơi, lúa cũng đang nảy những mầm mới trên cây lúa kia.


Lúa, đậu trong mùa này lại nằm một góc bị mộng hết, cái thở dài, tiếng nói chuyện xoay quanh việc lúa đang chờ nằng. Rơm trên con đường làng cũng trở nên nhão đi, ướt át và những con bò ngơ ngác nhìn, chúng ặm ợ trong mớ rơm gặm trong miệng đó cũng đang nhìn cánh đồng mang sự buồn.


Mưa thì vẫn cứ rơi, mưa trong ngày mùa thật buồn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét