Từng ngõ vắng, không gian chìm trong im lặng. Mọi vật đã tìm cho mình một giấc ngủ say nồng. Bao quanh chỉ còn lại là một màn đêm, sự tĩnh lặng, không một nhịp sống nào cả. Tất cả đã ngừng lại, như một chút để cho ngày mai tiếp tục công việc của mình.
Từ trong không gian vắng lặng này ở đâu đó có tiếng ồn ào, xáo động lên khung cảnh này. Vang tiếng khóc, tiếng chửi rủa nhau, tiếng ú ớ. Âm thanh này đã phá vỡ cái yên bình hiếm có này rồi. Tiếng của những mảnh vỡ, nó vỡ như chính những tâm hồn kia đang vỡ vậy. Nhanh chóng nhưng lại làm cho người khác cảm thấy sợ, thấy đau lắm, xót lắm, thương lắm, nhưng lại có gì đó cũng giận lắm.
Đã mang thân, mang kiếp một người đàn bà ai cũng có một ước mơ bình dị cả, một ước mơ cho mình, cho con, cho người khác là một cuộc sống yên bình, ấm no và hạnh phúc cả. Vậy mấy ai có được giấc mơ đẹp này, vậy mấy con người thân phận nhỏ bé ở làng quê có được điều mà ai cũng có thể có này trong giấc mơ.
Những đứa trẻ ngây thơ, đang chìm trong giấc ngủ êm đềm cũng lại phải thức giấc một cách đột ngột. chúng chưa hiểu nguyên nhân nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt mình cũng đã đủ hiểu rồi. Chúng oà khóc như hiểu được. Người lớn oán trách nhau thì lại đem đứa con ra đánh đỡ. Trên tay người mẹ đang bế đứa con nhỏ dại, bị những cái đánh quá đau, không biết làm sao để tránh né thì lại lấy đứa con ra đón đỡ. Đứa nhỏ lúc này là một sự đón đỡ hiệu quả chăng? Không, nó cũng bị những cái đánh tàn nhẫn, mặt nó cũng có những vết xước rồi.
Người chồng nào cũng có những cảm giác hạnh phúc khi mình sắp đón chào một đứa con mới, một món quà của cuộc sống ban tặng. Nhưng không với người ông này thì dường như không có gì có ý nghĩa cả. Người đàn bà kia cái bụng một ngày một to dần nhưng cũng đâu tránh được những trận đòn đó, những cài lằn, vết bầm trên người. Những người mang thai họ thường được chăm sóc, giữ gìn rất cẩn thận còn với người này thì ngược lại, cũng không có được sự chăm sóc đó đâu. Tôi không biết liệu sau này nếu như đứa trẻ đó sinh ra sẽ như thế nào nhỉ? Chúng có một tâm hồn như thế nào, chúng sẽ nghĩ sao nếu bất giác một ai đó kể nó có những trận đòn từ trong bụng mẹ rồi.
Chịu hết nổi, người đàn bà với cái bụng đã sắp đến ngày sinh kia, bế đứa nhỏ trên tay chạy trốn. Chị tìm cho nó một chỗ ngủ ở ngoài đồng, chị để nó ngủ trên đống rơm. Chị đang xoa những vết bầm mà chị đã lấy nó ra đỡ lấy cái đánh lúc nãy, chúng cũng cùng mẹ chịu đựng nhau.
Rồi người ta cũng xôn xen đi báo trưởng thôn về vụ việc này, nhưng chẳng giải quyết được gì cả. Một bà già gầy guộc kia, không mẹ chồng của người đàn bà kia chứ, bà chỉ im lặng nhìn rồi lặng lặng đi. Bà bỏ mặc không cần biết chăng? Những người bị đánh thức để đi làm việc ban đêm cũng suýt bị đánh bởi người đàn ông này, cuối cùng là cái lắc đầu ngao ngán rồi cũng chẳng đi đến đâu cả. Ngày mai lại tiếp tục cảnh tượng này. Còn người đàn bà kia thì âm thầm chịu đựng, không lên tiếng.
Lúc này thì người đàn bà kia cũng đáng thương nhưng cũng đáng giận. Hay đang nghĩ chắc là kiếp trước nợ của nhau nên lúc này trả cho hết. Liệu có nợ của nhau như người ta vẫn nói khi trong những trường hợp này chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét