Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2009

Cho ngày gia đình và cho riêng tôi!


Chúng ta đều nói về sự quan trọng và không thể thiếu của gia đình trong mỗi chúng ta. Vì gia đình là tế bào của xã hội, gia đình tạo nên xã hội; Gia đình là cầu nối giữa mỗi cá nhân con người với xã hội. Gia đình là nơi đầu tiên dạy dỗ, nuôi dưỡng đầu tiên cho ta từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành. Gia đình còn là “tổ ẩm”, là chỗ dựa tinh thần cho mỗi con người. Nhưng có đôi lúc ta lại quên lãng sự quan trọng, và cần thiết của gia đình. Ta cứ sống riêng cho ta, lao vào những công việc, mà có lẽ thế ta lại quên đi sự bao bọc, là chỗ dựa vững chắc nhất cho ta. Đôi lúc ta chưa thực sự nhận ra tầm quan trọng của gia đình nên ta cứ chạy theo đi tìm một cái gì đó mới hơn nhưng lại quên rằng hạnh phúc nhất của ta là được sống bên cạnh gia đình đấy! Tự nhiên, đến ngày gia đình Việt Nam em lại hoá ra nhảm và lẩn thẩn một mình.



Hì…hì…đến SN em rồi, chẳng biết nói gì cả. Qua cơn bão tháng 6 bập bùng thì em chào đời với tiếng khóc oe…oe…. Chẳng biết viết gì dành riêng cho mình cả. Mà có lúc mình lại hoá ra lẩn thẩn mà, như bị “hâm” ấy. Bỗng dưng đùng một cái đi cắt tóc kiểu chưa đã, nay lại tiếp tục cắt ngắn cụt ngủn, bạn bè và gia đình bảo giống “ngố” quá. Hình như đến sinh nhật em thì lại nhảm một mình. Hồn cứ như trên mây vậy, ngồi một mình một góc lâu hoắc tưởng có chuyện gì buồn lắm, hoá ra là nhìn mọi thứ quanh mình.



Em được sinh ra, làm một con người tầm thường trong những con người tầm thường. Và nay em tròn hai mươi tuổi, nhưng ngẫm lại quãng thời gian được sinh ra đến bây giờ ta đã làm được gì? Vẫn thế! Vẫn đến với đời với con số không, và đang ở đời với gì nhỉ, chỉ biết rằng mong sao đến ngày em ra đi sẽ không phải là số không trong tâm hồn là được. Lòng này chỉ biết cố gắng… và… cố gắng…, nhưng như thế có đủ để cho ta cảm thấy vừa lòng với những gì làm được hay không? Có lúc em lại thấy mình mang trong mình một tội lỗi, một gánh nặng, một sự ân hận…bởi nhiều lẽ. Và cũng có đôi lúc em lại tìm cách chạy trốn bằng việc tìm đến cho mình những giấc mơ, bình yên nhất là ta tìm về trong giấc mơ thì phải, nơi đó ta lại chỉ riêng mình ta và có cả sự yên bình nhất.


Và hai mươi, em biết mình đủ lớn, đủ để hiểu một con người cần phải làm gì. Dù đã biết…và biết…và em cũng đang từng ngày cố gắng từng ngày để thực hiện. Em cũng biết rằng cuộc đời thì quá ngắn ngủi, nhưng để học làm người thì dài lắm. Em vẫn đang từng ngày..từng giờ…cố gắng trân trọng từng khoảng khắc, từng tích tắc của kim đồng hồ để sống, để vươn lên, để làm một con người và để thấy mình trưởng thành nữa. Cố làm như vậy với một mong ước để sau này em về với “cát bụi” sẽ không phải luyến tiếc, sẽ không mang trong mình một sự hối hận, và em sẽ cười với nụ cười mãn nguyện mà thôi. Nhưng đó là của tương lai…Của một ngày nào đó…



 


Và bây giờ thì em mới 20, còn trẻ chán, hì…hì…(chưa có người yêu nữa cơ mà). Và em tự hứa với mình sẽ làm một điều gì đó nhỏ bé cho cuộc sống này, cho ba má và một chút cho mơ ước ấp ủ từ nhỏ nữa phải không nào! Và em cũng có lúc lại trốn mình trong bóng đêm lạnh lẽo, to lớn, bóng đêm không có sự thương hại cho em. Quấn mình trong bóng đêm và lòng tự nhiên trấn an mình phải cố lên khi những lúc tuyệt vọng nhất. Có đôi lúc lại cần một sự lắng nghe nào đó, chỉ cần một người bên cạnh im lặng nghe em nói mà thôi, như vậy với em là đủ rồi. Nhưng rồi, vẫn bên em chỉ có một mình mà thôi. Hãy để những giọt nước mắt của em rơi cho sự hạnh phúc và ngọt ngào của ngày mai đúng không nào. Và em lại đứng lên bước tiếp trên những con đường luôn ẩn mình những khúc quanh và những cái ổ gà đột ngột. Trên khoé mắt em bây giờ là những giọt nước mắt đã khô…bình yên đã đi vào cõi mơ…và em lại thấy bình minh phía trước đang chào đón…


 


Với cuộc sống này đôi lúc cũng biết rằng, buồn, vui sẽ đến và đi thôi nhưng điều quan trọng là ta có đủ sức và biết trân trọng từng khoảnh khắc ta sống và yêu thương. Vì vậy, ta hãy sống thật vui vẻ và thật hạnh phúc bên những người ta yêu thương.  Bình minh đã đến…ta hãy bắt đầu những nụ cười…những dự định…và ta hãy thêm những yêu thương để thấy bên mình còn có những điều tốt đẹp…


 


Và cuối cùng em lại tự chúc sinh nhật riêng mình. Chúc cho em mãi mạnh mẽ và em chúc cho bình minh của em là sự yêu thương! Và em sẽ đối diện hơn để trưởng thành. Chúc cho ngày em được sinh ra


 (28/6)


 



P/S: Nhân ngày gia đình Việt Nam, XR xin chúc tất cả mọi gia đình đều nhận được sự hạnh phúc thật sự và cả những nụ cười tuyệt vời nhất. Chúc cho tất cả gia đình sức khoẻ và bình an!


image


- Và đây cũng là Entry để nói lời chia tay của XR với Blog. Có thể XR sẽ xa một tuần, hay một tháng gì đó chưa rõ nữa. XR xin chúc tất cả mọi người sức khoẻ, vui vẻ nhé!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét