Thứ Ba, 23 tháng 6, 2009

Lão...


 


Trưa với cái nắng gay gắt, oi nồng, tất cả tìm cách trú chân, ẩn nấu với cái nắng và cái nóng của những trua hè này. Còn ngoài kia lão vẫn lang thang một mình đi thăm ruộng, ai cũng bảo lão bị trời hành nên mới thế. Có người còn nói lão chờ cây lúa đứng bóng rồi mới thăm ruộng. Ngày này qua ngày khác, lão vẫn đi thăm ruộng vào cái giờ mà ai cũng dừng chân, nghỉ sức còn lão thì mon men theo cánh đồng lúa thăm ruộng. Khuya mịt mù ai cũng chìm trong giấc ngủ sâu thì lão lại vác cuốc ra ngoài đồng đi thăm ruộng. Lão đi làm từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt mới về nhà. Lão cần mẫn như vậy đó.


 


Mà kể ra đâu có mấy ai ưa gì lão, lão là một con người nhỏ nhăn, tính toán nên từ trẻ con đến người già vẫn ghét lão. Hễ có những chuyện gì lão đụng chạm là người ta gây cho bằng được mới thôi. Cả cuộc đời của lão chỉ biết đến làm mà chưa lần nào biết hưởng thụ cuộc sống cả, lão cứ ganh đua với người khác. Trong ngôi nhà của lão mọi thứ đều được sắm sửa không thiếu thứ gì cả, từ tivi đến tủ lạnh, máy giặt,… nhưng lão không dám dùng đến, dường như lão chỉ để bày biện ra thôi còn tất cả không hề đụng đến dùng. Đến cả nồi cơm điện lão cùng không dùng trừ khi là những ngày đặc biệt như lễ, tết lão mới cho vợ con đem ra mà dùng. Ngay cả đến việc nộp tiền điện, có lúc dôi dư hai ba trăm đồng lão vẫn tính vào và lần sau trừ ra. Lão luôn tính toán với tất cả mọi người, lão chỉ biết đến bản thân lão mà thôi, lão chỉ biết cắm cúi với con trâu, đồng ruộng ít khi quan hệ với ai.


 


Lão không có con trai, lão có đến sáu đứa con gái. Nhưng những đứa con gái của lão thì lại khác lão nhiều lắm. Ai cũng bảo đời lão không có con trai là phải vì lão mà có chắc lão còn khó ưa hơn đấy chứ. Đến ngày mùa là chỉ có một mình lão cùng với bà vợ làm mà thôi, từ việc gặt hái đến bó lúa, gánh lúa, suốt lúa chỉ có hai vợ chồng lão và đứa con gái út lão làm mà thôi. Mấy đứa con gái kia thì đi làm xa nhà nên nhà chỉ có ba người lăn lộn với mớ lúa của ngày mùa mà không mượn ai giúp hết, mà lão đi mượn người giúp thì họ lại lẩn tránh tiền công lão trả rất ư eo hẹp lại làm đến nừ người mới được nghỉ. Con lão học rất khá, lão có đứa đậu đại học hẳn hoi lão cũng cho con đi học đại học nhưng rồi đứa con gái ấy không chịu nổi cảnh đi học với sự tính toán đến ngạt thở của cha nên đành bỏ học đi làm. Con lão học đến hết cấp ba là lão cho con đi làm hết.


 


Lão đi thả trâu thì có thể đàn trâu của lão có thể bươn qua lúa người ta được, nhưng hễ ai đụng đến mấy ngọn lúa, mớ khoai của lão là có chuyện um sùm lên. Lão không hề biết bà con họ hàng là gì hết, có lần lão gây chuyện với đứa em trai của lão chỉ vì cái bờ đất mà thôi. Đám đất nhà lão kề sát bên đám đất đứa em của lão, hai mảnh đất cách nhau cái ranh giới chỉ là bờ đất nhỏ xíu, vậy mà lão cứ lấn cho bằng được, lão còn muốn lấy cuốc phá cho xong để lấy chút đất đó. Người em của lão thấy khó chịu bằng nói vài câu nhưng rồi ồ một cái cả hai nhà xảy ra ẩu đả chỉ vì cái bờ đất ấy. Lão sống lập dị, cách li mọi người xung quanh, có lúc nhà lão có con heo chết nhưng chẳng ai hề biết chỉ đến lúc lão nói ra thì mới biết còn tất cả không ai để ý đến nhà lão cả. Đến cả vợ con lão nhiều lúc, lão còn tính toán nữa.


 


Dạo trước có mấy đứa cháu lão ở xa về, mang quà lên cho lão. Nhà lão có cây mận sai trái mà rất ngọt nữa, nên vợ con lão hái mận cho mấy đứa cháu lão ăn chơi. Khi mấy đứa cháu lão về lão còn cằn nhằn với vợ con lão là mang quà đến còn ăn mận nhà người ta cũng bằng không à. Vợ lão bực tức quá, mới tháo mấy câu “con cháu đến chơi, đắng lẽ ta mưa cái gì mời bọn chúng còn đằng này chỉ có mấy trái mận mà ông còn tính toán”. Vọ lão mới lấy ra 5000 đồng trả tiền mận cho lão. Lão cầm tiền lên và cất vào túi.


 


Lão không chỉ tính toán với vợ con mà ngay cả việc nuôi dưỡng mẹ lão vẫn tính toán đến đáng sợ từ việc ăn cho đến việc cho đến chi tiêu nữa. Hằng ngày lão phát tiền cho vợ lão đi chợ thì cũng coi đi, xem lại có dư chút nào không. Có người còn nói lão bị trời hành nên mới vậy, lão cũng được xếp vào loại giàu có nhưng chưa bao giờ lão dám sống cho mình tí gì. Lão ăn nhín nhịn thèm để cất giữ nhưng lão không hề nghĩ đến chết đâu có mang đi được đâu mà cứ cố gìn giữ cơ chứ. Lão cứ sống riêng mình như vậy đó!


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét