Quê tôi, miền Trung đầy nắng và gió. Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất đầy nắng và gió của mảnh đất nghèo Quảng Nam. Đó là mảnh đất Tam Xuân 1 nằm ở phía Bắc huyện Núi Thành. Diện tích tự nhiên 17km2, dân số khoảng hơn 13 nghìn người, 85% dân số sống bằng nghề nông. Đời sống nhân dân còn gặp rất nhiều khó khăn. Bản chất của những con người quê tôi rất cần cù, họ miệt mài như một ong chăm chỉ, thức khuya dậy sớm để mong đợi ngày mai sẽ tốt hơn, sẽ mới hơn. Nhưng đâu có dễ dàng đâu, những giọt mồ hôi bấy lâu đã rơi xuống giờ là những giọt nước mắt ta thu lại sau bão.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng với những cơn bão, cơn lũ dữ dội. Cái nhọc nhằn của cuộc sống ở mảnh đất nghèo này luôn chất chứa những ước mơ bình dị nhất của cuộc sống. Họ làm lụng quanh năm, làm năm làm mười để mơ ngày mai sẽ thoát khỏi cuộc sống với cái chữ "nghèo" đeo bám bấy lâu. Nhưng cái ước mơ ấy đâu có dễ dàng, lại gập ghềnh đau rát lắm. Cơn bão đi qua, cơn lũ ùa về đã cuốn đi bao điều ấp ủ, ước mơ bấy lâu. Nó kéo theo công sức mồ hôi để lại những giọt nước mắt mặn chát, để lại một cái xác không hồn cho cái công nhọc nhằn bấy lâu làm nên, xây dựng. Họ làm lụng để xây dựng cho mình một ngôi nhà vững chắc, để đàn em thơ có mái nhà yên ấm nhưng sao khó nhọc đến vậy. Cũng vì thiên nhiên ư! Họ đâu dám than vãn, vẫn phải mỉm cười và nhìn thẳng vào cuộc sống và chỉ dám nói rằng: "Trời không thương thì đành chịu chứ biết làm răng, mình còn sống thì phải làm lại từ đầu mọi thứ thôi".
Những ngôi nhà như thế này là bao năm nhọc nhằn và cả ước mơ đã thành đấy. Đó là niềm hạnh phúc lớn khi xây dựng được ngôi nhà nhỏ bé, không vững vàng và chống chọi với bão
Trước những ngày bão đến là những ngày nắng, cái nắng kèm theo cái nóng khó chịu. Những con người bao năm gồng gánh trên vai đang lui hiu ở ngoài đồng vớt lên những mớ lúa đã ngập trong nước lụt của trận mưa kéo dài. Ngày mùa vừa tắt trong cái buồn vì thu hoạch thất bát hơn mọi năm, cái lo lắng cho cái ăn đủ đến mùa sau đang ẩn hiện. Bao cái lo tất bật cho cuộc sống.
Những ngôi nhà ở mảnh đất lắm nắng nhiều mưa vẫn còn hiện hữu khắp nơi.
Bão ào đến mang đi những gì mà mồ hôi cả nước mắt bấy lâu nay dành dụm chắt chiu. Tất cả đang bị gió kéo đi, có người để lại một mớ hoang tàn đổ nát. Những rừng cây keo lá tràm là bao công sức dành tạo mong chờ ngày mai thoát khỏi cái nghèo. Cái giấc mơ bao đời của người nông dân là thế. Chắt chiu mồ hôi, thức khuya dậy sớm để mong mai kia mình sẽ không phải tất bật với bao cái nắng, cái mưa dầm dề của mảnh đất lắm nắng nhiều mưa này. Nhưng thay ôi, giấc mơ còn đang giữ thì cơn bão, cơn lũ qua đi đã để lại một sự ngã đổ tàn nhẫn. Qua bão không chỉ lo dọn dẹp nhà cửa, sửa sang lại mọi thứ thì lại tất bật đi khai thác cái giấc mơ mình đã chắt chiu. Đâu có yên bề dễ dàng, thu dọn cây xong thì người mua lại chèn ép giá, có khi không thèm mua. Không chỉ công khai thác thu dọn mà cả công kêu xe chở đến nơi thu mua nữa. Coi như đôi tay làm lụng gấp năm gấp mười bao năm giờ lại thu trên tay là những đồng tiền mặn đắng, chát chúa.
Nuôi ước mơ đổi đời từ cây cũng khó nhọc.
Đâu chỉ có vậy, có người còn nuôi giấc mộng làm giàu từ những con tôm, con cá nhưng qua hai trận lũ, một trận bão thì lại trắng tay mà còn mang trên mình cả một gánh nợ. Bao bước chân khập khiễng đi trên những bờ ruộng tôm mà cứ chép miệng xót xa, cứ nhìn công sức miệt mài ngày đêm đã bị nước cuốn trôi. Họ xót xa cho bao công sức, tiền của đổ dồn vào giờ thu lại chẳng có gì ngoài một sự "mất hết". Mất đi tiền của, mất đi mồ hôi đôi lúc có lẫn cả những giọt nước mắt và những ngày đêm không ngủ.
Bao nhiêu căn nhà lụp xụp vẫn cứ còn ở mảnh đất nghèo khó này. Con người cứ làm mịêt mài, cứ cố gắng để thoát cái nghèo nhưng đâu có dễ dàng đâu.
Nuôi cái ước mơ ngày mai sáng hơn cũng đâu có dễ dàng, tất cả đã bị cuốn đi theo những trận gió vô tình. Rồi ngày mai sẽ ra sao cho những giấc mơ đời…Những giấc mơ bé nhỏ của những con người nhỏ bé, những con người cần cù, siêng năng. Mưa chẳng ngại, gió chẳng quản để làm việc quần quật nhưng đâu có dễ dàng. Vậy mà giờ đây nhiều người đã mất tất cả sau một đêm. Mất đi bao công nhọc nhằn bấy lâu. Đâu rồi ước mơ bấy lâu nay chắt chiu...
Sau bão nhiều thứ đổ vỡ như chính những ngôi nhà bao công gầy dựng của bao nhiêu con người bé nhỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét