Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

Lảm nhảm....

Dạo này cái cảm giác sao chông chênh đến lạ. Cũng có chút lo lắng, chút buồn nhưng không sao hiểu nỗi. Bỏ qua mọi thứ để tập trung vào cái điều mình đặt ra mà cũng thấy không thay đổi được. Sau một ngày, đêm đến là khoảng thời gian chúng ta cảm thấy yên bình nhất, nhẹ nhàng nhất. Có phải chăng, khi mà mọi thanh âm của cuộc sống "cơm áo gạo tiền" tạm lắng xuống thì những tiếng nói từ trái tim khẽ khàng cất lên. Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm lại... trong những giây phút thinh lặng quý giá.


Sông Tam Kỳ mùa nước lớn..JPG


Sông Tam Kỳ mùa này.


Cái thành phố Tam Kỳ bé nhỏ này đã trở lại cuộc sống ngày nào, cũng có chút hối hả, cũng dòng xe cộ vội vàng khi ánh bình minh gõ cửa. Nhưng vẫn vang bên tai mình là những tiếng búa đóng đinh, tiếng trộn xi măng sửa sang lại mọi thứ khi cơn gió dữ dội đã gào thét vừa qua. Những hàng cây xanh đã ngã đổ, xác xơ. Những chiếc lá xanh đã lẹo quẹo, héo úa không có được một màu xanh như bao lần. Ôi hàng hoa sữa men theo những con đường Lê Lợi, Huỳnh Thúc Kháng,… vẫn hoa thoang thoảng đưa hương nhưng sao thấy khác lắm. Chúng không còn đứng thẳng lối, với những tán lá xanh tươi, mà giờ với hướng đứng nghiêng mình, những tán lá, những nhành cây đã gãy nhưng vẫn cố níu giữ hương hoa.


 

Image026.JPG


Những đám mây.


 


Đối với mọi người hoa sữa luôn có hương khó chịu, người ta thấy ghét nhưng với em thì lại khác, chút nhẹ nhàng nhưng đầy nồng nhiệt chứ. Em không yêu, không thích hoa nhưng em có chút gì mến thôi, chỉ một chút khi buồn, khi lo lắng là em lại thả hồn cho nó cứ bay cứ nhảy. Đúng hơn những lúc như thế em thấy mệt lắm, mệt đến rã rời, em lại cầu mong một thứ gì đó, liệu có xa xỉ quá không…? Nhưng lại khó.


 


Rồi sao nữa, em giật mình nhìn lại chính mình. Nhìn thấy cái nét hanh hao, rồi lại đâm ra có chút sợ, rồi vội vàng chôn giấu để không chốn lộ diện. Rồi đâm ra khó hiểu đến sợ…


 


Khi mang tâm sự thì hình như ta luôn nhìn tất cả mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng mình. Một cơn gió cũng có dáng có hình, hạt mưa cũng lồng vào chút thầm thì vu vơ. Rồi những giây phút trào dâng cũng qua đi, chúng ta lại sẽ quay về với thực tại. Đêm tàn rồi ánh ban mai lại đến.


 


Tam Kỳ 5.JPG


 


Ban mai sẽ về....


 


Tam Kỳ 2.JPG


 


Chờ mong ánh nắng....


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét