Một khoảng không gian vắng lặng. Một mình nấp trong một góc nhỏ của cái quán cà phê. Cũng lắm chuyện làm chán ngán nên đi tìm cho mình một chốn riêng lẻ, một góc để nhìn lại mọi thứ. Bước chân đến cái góc nhỏ, ngồi vào nơi có cái vuông cửa nhìn ra ngoài đường. Ngước nhìn mọi thứ đang chuyển quanh em, gọi một ly cà phê phin không đường. Những lúc riêng lẻ thì lại thích cà phê không đường, thích cái đắng ngắt, thích nhìn ngắm mọi thứ đang ào ào qua ngoài kia. Lặng ngồi trong góc quán, thả hồn mình treo lơ lửng theo những bài hát nhè nhẹ. Cũng là loại nhạc mình thích mà, cứ thế ngồi như một kẻ điên rồ, có khi người ta tưởng mình thất tình cũng nên. Uh, cũng đúng lắm chứ, đang điên, đang dở người mà.
Chiều buồn hiu, buồn hắt. Nghe cái se se lạnh của khoảng khắc giao mùa đã về. Có lẽ lúc này mới đúng là thu, cái thu buồn se se người, cái thu gợi cho ta buồn và gây nên cái đìu hiu trong lòng. Và ta ngồi đang se thắt một nỗi niềm liệu có buồn lắm không, hay trong lòng đang vui. Và ta hiểu lúc này chẳng vui, chẳng buồn mà lại là đi tìm lại chính những gì mình đã mất nữa.
Ngồi nhấm nháp cái thứ đắng ngắt, ai cũng cần thêm đường hay chút sữa để cho nó dịu đi cái đắng. Còn em thì lại thích đắng đến tởn người, đắng đến thắt lại. Và thế em cứ nhấm nháp. Em nhìn lại chính mình, hai mươi rồi mà đã được bao lần ngồi quán cà phê. Bao nhiêu lần hò hẹn hay là chơi đùa với bạn bè, hay là giải bày nhỏ to tâm sự cùng với những người bạn cùng trang lứa. Chẳng có tí gì cả, ai cũng bảo em già lắm, mà phải em là một nhỏ quê mùa, cái nước da rám nắng. Và chẳng có tí gì là nữ tính của con gái nữa. Có lúc em đã phải nhảy rào cái phụm để làm chuyện gì đó như để đi cái đoạn đường bớt dài mà để bớt chút thời gian. Rồi cả chuyện đáng nhau với con trai nữa, có hôm đang ngồi học, bọn con trai ngồi ở sau cứ đùa em đã không thích và đã tuôn ra những lời đụng chạm đến em. Có lúc cười trừ để cho qua chuyện nhưng rồi vẫn cứ đùa, vẫn cứ nói đến gai cả người. Giận và là đứng lên, em đang mặc áo dài đấy nhé, hãy có chút nhẹ nhàng đi, nhưng không đâu cái thằng đó cao hơn em đến hơn cái đầu. Em đứng với nó như kẻ tí hon vậy, nhưng không kiềm chế được những lời đùa giỡn qua mặt, đứng lên ghế túm lấy cổ áo nó và có lẽ cũng sắp có chuyện thật. Bọn con trai xưa nay cứ bảo em hiền lành lắm nhưng hôm nay cũng há mồm mà ngó đến ngạc nhiên. Em chẳng hiền, chẳng nữ tính đâu. Mà cũng chẳng yểu điệu như bao đứa con gái khác. Em lắm cái điên, cái khùng và cả sự quê mùa của một đứa con gái nhà quê.
Ai cũng nói em khó tính, cũng phải mà. Cái gì em cũng rạch ròi, cũng theo sự tỷ tê không nhùng nhằng đủ cách. Rồi cả cái điệu cười nữa cũng độc dị không kém, cũng lắm sự khó hiểu. Một chiều buồn, cô đơn lặng lẽ ngồi để trêu đùa với bản thân mình thì phải. Em đơn độc thật mà, chẳng mấy khi có bạn bè gì, lúc nào cảm thấy thích là có thể làm một chuyến đi đâu đó xa cải mảnh đất bụi bặm này để thay đổi như nhảy ào ra Đà Nẵng đi Ngũ Hành Sơn, hay đi dạo biển một mình. Hay đáng hơn là nhảy đi Quảng Ngãi vào thăm bạn rồi đi chùa Thiên Ấn,...Lắm chuyện đấy chứ!
Em nhìn người đang mời em mua vé số. Em đang nghĩ gì trong đầu nữa, người nghèo cũng có cái khóc, rồi người giàu có cũng có cái khóc...Vậy thử hỏi ta đi tìm hạnh phúc cho mình là gì vậy? Ta sống rồi cũng có lắm cái buồn, cái vui và cả những giọt nước mắt. Sao buồn ta lại viết nên những lời hay, diễn tả rất mới rất lạ còn vui thì lại khó nói nhỉ...Có những giá trị của cuộc đời, của cuộc sống ta cứ đi tìm nhưng đâu có mấy ai hiểu được nó bên mình đấy. Nó nhỏ nhặt lắm, ta cứ để nó nằm im lìm quên bẳng chúng nhưng rồi nhận ra thì mới vỡ lẻ, có khi ta đến cuối con dốc cuộc đời mới nhận ra rồi thấy thế yên lòng mà nhắm mắt hài lòng rồi bưng ý quên đi để đi vào cõi hư vô. Có người thì lại bỏ qua, cứ chạy cứ lao đi tìm nhưng rồi mệt mỏi chẳng có đích đến và thế là đã lỡ một chuyến đi của cả một đời người đấy. Cái khóc của kẻ nghèo và người giàu lại khác nhau nhưng rồi cũng có cả những giọt nước mắt của hạnh phúc khi nhìn nhận lại đấy. Em đang mông lung nghĩ ngợi, đang cảm thấy mình chông chênh. Mọi ngõ ngách tâm hồn em nó khô cằn lắm, nó không có sự mát mẻ hay có mưa tưới mát đâu mà nó là sự khó chịu của mảnh đất đầy nắng cháy. Lắm thế là cùng, rối rắm quá phải không.
Và thế là em đốt cả một buổi chiều ở cái quán cà phê cùng với cái đắng ngắt em nhấm nháp. Cái đắng em phải thử đểm ngấm dần và cần phải làm quen. Và hình như em đang mơ màng, đang lãng du về một cõi nào đó, em đang chạy đi cái mớ lòng vòng. Xa xôi đến thế là cùng, và đấy là em….Vẫn lẫn chút cái điên điên khùng khùng lẫn trong ấy….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét