Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Vụn vặt sau bão...

 


Mới vừa chống chọi với những cơn mưa triền miên gây ngập úng thì lại ra sức chống với cơn bão mạnh. Những cơn gió vô tình qua đi để lại những gì đằng sau đó. Một mớ hoang toàn, đổ nát, chẳng còn gì cả. Ánh mắt thất thần nhìn những căn nhà bao công cần kiệm đổ nát. Nhìn những gì cơn gió cuốn đi, mưa dầm ướt át để lại. Một sự đổ nát chẳng nói lên lời.


Chắc có lẽ chút gì còn sót lại của những con người ở đây đã đi cùng với gió, với mưa, với nước lũ. Những ngày bão đã tạm đi thì lại phải chống với, cái thiếu ăn, thiếu uống nữa.Cùng với đó là lưới điện vẫn chưa được khắc phục do hư hại khá nặng nề. Đêm chìm trong bóng đêm, với những cơn mưa rả rích, với chút gió rì rào càng làm cho khung cảnh của làng quê càng đượm buồn. Tiếng ếch nhái, tiếng thạch sùng kêu lên bản hoà ca đồng quê yếu ớt, cũng như hiểu được những gì mà những con người nơi đây đã trải qua.


ĐH Q Nam.JPG


 


Sân trường vắng lặng sau cơn bão


 


Sáng lên lớp học, không khí cũng khá tẻ nhạt, ai cũng giấu trong mình một sự lo lắng không yên nơi quê nhà. Nhưng làm sao được, đường sá bị cô lập nhiều nơi dù có muốn về nhà để hỏi thăm tình hình nhưng cũng không được. Tôi đến lớp học trể hơn thường ngày vì ở nhà phụ với ba má dọn dẹp lại mớ hoang tàn để lại rồi mới đạp xe đi học. Vừa lên đến lớp đã bao câu hỏi dồn dập “nhà có bị chi không mi?”. Đến chỗ ngồi thì thấy V nhận được điện thoại từ quê nhà. Đứa em trai bị nước lụt cuốn trôi mất sáng hôm nay. Nó như muốn khuỵ xuống, vội quơ hết vở vào cặp rồi đi về. Nhưng không biết nó đón xe đi ra đến nhà không, vì quê nó vẫn bị cô lập hoàn toàn, nước lụt rút chậm.


 


Nhìn quang cảnh đâu đâu cũng còn lại một mớ đổ nát, có cả những giọt nước mắt xót xa nữa. Tôi còn ngồi viết được vài dòng này cũng là một hạnh phúc quá lớn rồi. Tôi cũng không biết bị gió cuốn đi lên bờ xuống bụi bao lần nữa. Để đi kéo lại những tấm tôn nhà bị kéo đi, rồi cả việc dùng cùng với ba chần nhà. Trong những bữa ăn với một sự sợ hãi, thấp thỏm nhìn mái nhà cứ nhịp nhàng lên xuống theo nhịp gió. Rồi cả những bữa cơm nửa sống nửa chín.


 


Mùa Trung thu của em nhỏ năm nay không có. Không ánh trăng, không lân, không đèn ông sao, không quà bánh.


Nhìn những đứa trẻ con nhà hàng xóm, chúng ngây thơ cười hồn nhiên khi dùng cái gàu múc nước đánh bùm bùm mà tự nhiên một chút gì đó chạnh lòng hiện lên. Một mùa Trung thu buồn cho những em thơ ở vùng bão lũ.


Miền quê giờ đây ai nấy cũng đều lo dọn dẹp lại mớ hoang tàn, rồi cả việc lo đi mua vật liệu để sửa lại nhà cửa. Và còn lo cả cái ăn trong nay mai nữa. Lúa gạo đã chìm trong mớ nước rồi. Người lớn cũng hiểu nỗi lòng con trẻ, cũng hiểu nỗi khát khao trong các em thơ nhưng giờ thực sự quá khó khăn, cái chật vật của cuộc sống không cho phép. Và năm nay em ch dám mơ đến vầng trăng trong tưởng tượng mà thôi.


 


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


 


 Và những con người này còn mất gì tiếp theo trong mùa mưa bão năm nay…?! Ngày mới ở Tam Kỳ vẫn còn những đám mây đen và sự hoang tàn cùng nhau dọn dẹp của một ngày mới lại bắt đầu....


 


Tam Kỳ 4.JPG


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét