Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Đằng sau...

Trời đã về chiều, lại buông xuống ánh nắng của một ngày sắp tàn. Khung cảnh trở nên yên ắng, mang trong mình một nỗi niềm tâm sự của một ngày buồn thì phải? Mà không chỉ với ai đó thì đang mang trong mình một nỗi niềm tâm sự thì khung cảnh quanh mình cũng nên khác hẳn. Lúc vui thì nhìn sao cũng đẹp, cũng yêu hết, nhưng khi buồn thì nó lại khác đi. 


Ở đằng kia một người đàn ông đang nói chuyện với ngôi mộ. Mà không, nói đúng hơn là đang tâm sự, đang nói ra những điều mà anh không thể tỏ bày cùng với một ai, chỉ có một người nằm ở dưới kia là hiểu thôi. Anh đang tâm sự, đang nói chuyện, đang muốn trút bỏ bớt những điều mà bấy lâu nay anh đã chất chứa trong lòng.



Anh nói chuyện về chính mình bấy lâu nay đã tự giả tạo về cuộc sống hôn nhân lần thứ hai của mình. Anh đang cố tỏ ra là mình có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, để cho người nằm ở dưới ngôi mộ kia yên tâm mà dể linh hồn mình ra đi thanh thản. Người bên cạnh đang lắng nghe kia là người vợ của anh. Bây giờ cô ấy đang lắng nghe, đang muốn hiểu, đang muốn chia sẻ nhưng chỉ biết câm lặng mà thôi. Có lẽ cô ấy cũng đang nhìn, cũng thấy thương lắm nhưng lại bị ngăn cách bởi những ranh giới không ai có thể vượt qua. Giữa hai thế giới, hư vô và thực mà.


 Còn nhớ ngày nào anh khắc lên chiếc xe đạp cũ, chiếc xe kỹ niệm của hai vợ chồng trong những năm tháng đói khổ, anh khắc lên khi ngườ vợ của mình đã đột ngột ra đi không một lờ từ biệt. Cô ấy ra đi lặng lẽ như chính con người hằng ngày cô vẫn sống. Anh khắc lên xe dòng chữ “Thương con nhớ vợ hiền”, anh thể hiện tình cảm của mình trên dòng chữ đó, yêu con, thương con và sẽ cố gắng thực hiện trách nhiệm vừa mẹ vừa cha để nhớ đến người vợ bé nhỏ của mình.


Nhưng anh đã tự đánh mất đi chiếc xe, mất đi dòng chữ mà anh đã khắc lên bằng việc cố gắng tìm một người phụ nữ thay thế vai trò làm mẹ của anh. Có lẽ anh nghĩ rằng mình cần tìm cho con một người mẹ để xoa dịu đi nỗi mất mát lớn trong cuộc đời con thì phải! Nhưng không giờ anh mới nhận ra mình đã thực sự sai, chính anh đã làm cho khoảng cách cha con tự nhiên xa theo năm tháng. Con có mái ấm gia đình mà chẳng lúc nào dám về, không về vì không muốn cha mình phải chịu đựng cái nhìn lạnh buốt của người đàn bà kia, không muốn về để nhìn cái nét đỏng đảnh, chu ngoa của cô con gái riêng của bà ta. Đứa con ấy thương cha, thương cho chính mình lúc này hơn, nó thấy mình đã làm cho cha phải chịu đựng cuộc sống không mấy hạnh phúc trong những năm tháng dài để mong mình có được tình cảm của người mẹ mà nó đã không có niềm hạnh phúc được có đó.

                

Đứa con ấy đã tự bương chải cho cuộc sống của riêng mình, nó không về căn nhà ấy nó cũng sợ nhìn sự hạnh phúc giả tạo mà cha nó đang cố che lấp trước mặt nó. Nó cũng đang cố gắng hết sức để vươn lên mà sống tốt hơn. Nó vừa học nhưng cũng vừa thi đại học, nó không bao giờ nản lòng. Nó thi trượt đã gần bốn năm, thực ra là do nó không có thời gian để ôn thi nên năm nào nó cũng phải cố gắng cả. Nó cũng trúng tuyển rồi, nhưng lại không đủ học phí để nộp nhập học, nó đành gác lại. Nó không dám nói ra những khó khăn của mình. Còn anh ta thì tìm cách giúp con trong kì thi này, anh muốn nó tập trung để học và cố gắng để thực hiện ước mơ. Anh không cho nó đi làm nữa mà phải tập trung, anh tìm cách cung cấp tiền học cho nó bằng việc hằng ngày chăm bẵm cho đàn gà đá để mong trong cuộc đá gà sẽ thắng. Mà có lẽ ông trời cũng nhìn thấy được những nỗi lòng ẩn dấu của anh nên cũng lặng giúp anh, trong cuộc chọi gà nào anh cũng thắng cả. Dù không nhiều nhưng cũng đủ để anh lắng vợ con trong gia đình này giúp cho đứa con trai của mình. Giờ anh đang nói chuyện, tâm sự với người vợ nằm trong đất lạnh mà tự nhiên anh khóc, anh khóc cõ lẽ cho đứa con trai của mình, cho người vợ đang nằm trong đất lạnh và khóc cho chính sự nhu nhược của mình trong cuộc sống gia đình hiện tại.


Chưa hẳn hạnh phúc ta nhìn thấy trước mắt người khác là một hạnh phúc thực sự, mà đằng sau nó còn có những nỗi đau riêng!. Hạnh phúc đôi lúc cũng đang cố dấu những câu chuyện riêng mà chỉ có những ngwoif sống trong đó mới hiểu hay đang cố lừa dối mình mà thôi. Và có lẽ đằng sau nụ cười trong ngôi nhà kia là những giọt nước mắt lặng thầm, đằng sau những giọt nước mắt anh ta khóc kia là một niềm đau chôn dấu thì phải?

1062275_3571593.jpg


             


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét