Lạnh tê buốt, cái lạnh đến bất ngờ quá. Những con mưa cứ rơi từng hạt nhỏ li ti. Mưa không to, không lớn nhưng lại là những hạt mưa dày tạo nên một làn hơi nước mang đến cái lạnh. Cơn gió thoáng nhẹ thổi qua mang đến cái lạnh tê buốt của mùa đông rồi. Những cô gái lướt đi trên đường với những chiếc khăn quàng cổ đủ màu. Những chiếc áo ấm đã chuẩn bị sẵn. Dường như đã sẵn sàng đón lấy cái lạnh của mùa đông ùa về. Còn em thì lại quên mất, cứ vù vù đi mà chẳng hề để ý. Đến khi cơn gió đông mang cái lạnh tái thì em mới ngỡ ra đông đã về thật.
Những cơn mưa bây giờ sẽ không còn thoáng qua mà sẽ là dai dẳng. Mưa với cái buốt giá của mùa đông.
Lang thang một hồi ở chợ để đi tìm một cái áo ấm để mua. Mọi mùa đông trước không áo ấm nên năm nay muốn thay đổi. Đúng hơn muốn một chút dịu dàng nào đó ẩn mình bấy lâu. Năm nào mùa đông dù lạnh buốt những vẫn cái dáng vẻ áo trắng quần tây đi học. Chẳng bao giờ đả động đến những chiếc áo dày cứng cả chứ đừng nói đến khăn quàng cổ nhé. Thế đấy, một nhóc cứng đầu ngay từ nhỏ rồi.
Lơ ngơ đi tìm cái nào hợp với mình, rồi cả cái túi tiền mình dành cho món quà mùa đông riêng mình nữa chứ! Đang đi thì nghe tiếng gọi của ai đó vọng từ đằng sau gọi mình. Quay lại thì nhận ra đó là mấy nhóc bạn học từ hồi cấp hai.
Mới thấy tôi, bọn chúng đã tuôn ra một tràn dành cho mình. Vẫn vậy, không cao, không béo chút nào cả. Cứ thế, chẳng hề có gì thay đổi cả. Uh, tôi là đứa không muốn sự thay đổi, không thích nên cái gì tôi đã tự tạo dựng cho mình đều muốn cố giữ như thế.
Những đứa bạn cùng lớp hồi cấp hai giờ gặp lại không được nhiều lắm. Số được đi học như tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Vậy tôi cũng là một số may mắn nhất lớp rồi đấy! Nhiều đứa “già”, nét già của một con người ra đời sớm hiện rõ trên từng khuôn mặt. Khi tôi đứng nói chuyện nhiều đứa cũng bày tỏ thật lòng là lúc gọi cũng e dè đủ thứ. Sợ tôi sẽ không nhận ra chúng nó, đã quên mà gọi lại rồi đâm hỏi ai vậy sẽ quê nên không dám gọi. Nhưng thấy bộ dạng lơ ngơ của tôi nên cũng liều mình. Thực ra những gương mặt của các thành viên trong lớp của các cấp học tôi đều nhớ cả. Kể cả họ và tên, nét tính cách trong từng con người nữa.
Cả lớp hồi học cấp hai giờ có gia đình khá nhiều. Sắp hết cả lớp chưa nói đến số học cấp một nữa. Ở nông thôn là thế mà, cuộc sống khó khăn kèm theo đó là những suy nghĩ cũ của các bậc cha mẹ, ông bà vẫn còn hằn sâu nên ở cái tuôi 20 có vợ chồng đều là điều bình thường.
Tôi biết gặp tôi, biết tôi còn đi học và qua những câu nói e dè của bọn chúng tôi biết trong lòng mỗi đứa đều có sự mặc cảm riêng. Tôi hiểu sự mặc cảm ấy ra sao, và ngay trong ánh mắt ấy nói lên điều gì nữa. Chúng nó ra đời khá sớm, ra đời ở cái tuổi mà có những biến động về tâm lý rất lớn của một đời người mà ai cũng trãi qua. Sự già dặn, sự thấm mùi đời đã in trên mặt, trên đôi mắt ấy. Ở cái tuổi cần được sẻ chia nhiều điều thì lại phải nghỉ học để bương chải với cuộc sống. Chốn thành thị luôn cuốn hút chúng nó với những điều mới lạ của những con người trẻ mới lớn ở chốn quê đã kéo chúng bỏ học lao vào con đường kiếm tiền. Sức mạnh của tiền luôn thu hút trong mắt của những đứa trẻ con nhà nghèo như chúng tôi thời bấy giờ lắm. Mơ được có tiền để phụ giúp gia đình mà trong đó có cả điều để tự khẳng định mình.
Giờ gặp lại, mỗi đứa mỗi hoàn cảnh. Có đứa mới đôi mươi mà đã hai con rồi. Sự chạy vạy, lo toan của cuộc sống đời thường đã vẻ lên cái nét khắc khổ của cái vòng lẩn quẩn của những người đàn bà quê rồi. Sớm quá! Tôi luôn miệng nói câu đó khi nghĩ đến chúng nó. Quá sớm để trở thành một người đàn bà. Tôi biết cuộc sống hôn nhân không là điều đơn giản đối với tất cả. Nhưng không đơn giản với những đứa con gái và con trai như tôi. Lớn lên chưa được nếm nhiều sự hồn nhiên, ngây thơ thì lại đã bon chen, bương chải với cuộc sống rồi. Ở cái tuổi nét trẻ con vẫn còn hiện hữu mà đã phải làm cha làm mẹ rồi. Những tủn mủn của cuộc sống đã phải lo sớm thì chắc hẳn sẽ có sự “già” dặn trước. Cuộc sống hôn nhân sẽ không tránh khỏi những va chạm, mà ở cái tuổi sự trẻ con vẫn còn trong mỗi người cha, người mẹ như tôi thì điều đó là chắc chắn rồi. Tôi đọc thấy sự cam chịu của một người đàn bà với cái vòng lẩn quẩn ở nhà quê hiện lên trong những đứa bạn tôi gặp. Rồi cả cách ăn mặc đã không hề có sự chăm chút nữa. Cả câu nói đến trơn tru, chân chất nữa.
Những ngày ngồi trên ghế nhà trường với màu áo trắng hồn nhiên ấy đã qua. Những ngày vô tư nhất, thấy đẹp nhất. Mỗi đứa chúng tôi đi học là mỗi hoàn cảnh khác nhau không ai giống ai. Toàn là dân gốc rạ đến trường với một ước mơ giải thoát cuộc sống chật vật này. Thế mà, số được như tôi ít lắm mà toàn là nghỉ học sớm. Hết lớp 9 nghỉ cũng nhiều chứ chưa nói đến số học hết 12. Nhớ ngày đó tôi đi học băng qua những cánh đồng, rồi vô tư cứ đếm cò về mùa này đây. Cũng cái lạnh, với manh áo mỏng. Người cứ run lên mà vẫn đứng giữa đồng mà đếm từng con cò, xem ai đếm nhiều hơn. Đi bộ trong suốt bốn năm học THCS. Đến cấp 3 thì mới được một chiếc xe đạp. Cứ tưởng sẽ không được đi học nữa nhưng rồi cũng có một sự may mắn dành cho riêng mình. Đi học suốt những năm tháng cấp 3 bằng chiếc xe đạp cũ kỹ mua lại, cũ với người khác nhưng lại mới trong mắt tôi đấy. Đó là món quà lớn nhất trong suốt những năm tháng tuổi thơ tôi. Một ước mơ mà có lẽ tôi thấy nó đẹp. Đơn giản thế đấy. Hằng ngày chở đá lạnh bỏ cho các quán cơm để kiếm thêm tiền trang trãi việc học đã giúp tôi càng có sự nỗ lực hơn nữa. Mưa cũng như nắng, ngày ngày cứ cởi con ngựa sắt trên suốt chặng đường. Đi học và kiếm thêm tiền. Có những hôm chân tôi rã ra vì đạp xe quá nhiều nhưng vẫn tin ngày mai mình sẽ khác. Có lẽ thế mà từ nhỏ tôi đã gay gắt với chính mình. Luôn tạo cho mình một vỏ bọc vững chắc nhất, một đứa con gái quá khó tính.
Đó đã là quá khứ rồi. Giờ gặp chúng bạn với nhiều nỗi niềm khác nhau, cảm xúc khó diễn tả nhất. Và thế là một ngã rẻ của cuộc đời trong bao con người đứng trước mặt tôi đã để lại trong tôi những suy nghĩ. Tiếng “đi học” giờ với chúng nó thành một mơ ước xa xôi nhất. Và lại là cái thèm đi học, thèm hồn nhiên, vô tư như tôi đã hiện hữu trong đầu chúng nó lúc này.
Mùa đông đến, cái lạnh bất ngờ. Lòng tôi thấy càng chùng chình hơn. Một chút chông chênh ngay trong chính lòng mình. Và mưa vẫn cứ rơi dai dẳng, vẫn cái lạnh ngắt cứ vò tay suýt xoa. Mùa đông đã lạnh….
Tự xoa dịu mình....
Hoa trên lối vào chợ....
Đông có ra sao thì những hoa lan hoàng hậu vẫn cứ khoe mình trong cái lạnh se thắt thế này. Hãy vững vàng nhé tôi ơi...
Em thương nhiều hơn đời người con gái. Đẹp chỉ trong giây lát rồi cũng héo tàn.
Hãy mãi nhé với mình. Lan Hoàng Hậu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét