Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Hoang mang......

Những lúc chùng mình, cảm thấy hoang mang. Lòng nặng nề, rã rời trong những suy nghĩ nhưng nỗi buồn không gọi thành tên thì tôi lại tìm đến cho mình những bài hát cổ xuý nào đó. Một thói quen để tự cứu mình, nâng mình bước lên. Những lúc có những cảm xúc vu vơ, chìm sâu. Tôi bỏ bên ngoài mọi thứ, tự chọn cho mình những bài hát rồi ngồi yên một góc và cứ thế riêng ta. Như thế, tôi như trút bỏ hết mọi thứ. Những lúc như thế này tôi lại thấy mình càng bé nhỏ…


 


Tôi rất thích những bài hát không tên. Cũng không biết từ bao giờ nữa. Nghe như có một sự phiêu lãng, đưa ta về một góc nào đó, đôi lúc mơ hồ xa xăm nhưng cũng rất gần mà rất xa. Đôi lúc nhìn mình trong gương thấy mình lớn, lớn trong tư tưởng, trong suy nghĩ. Nhiều lúc trong mớ suy nghĩ lại thấy mình già đi. Già trong suy nghĩ. Có thể cuộc sống nhiều khi làm mình quá suy nghĩ đâm ra già hẳn. Tôi thấy mình có đến hai con người. Một thực tại kiệm lời, ít nói ít cười, vô tâm, lạnh lùng. Một khi một mình thì lại trái ngược hoàn toàn. Giữa cuộc sống này, tôi cố dấu đi sự bon chen, sự ồn ào, bỏ qua mọi thứ. Nhưng rồi nhận lại cho mình là gì đây, một sự cô đơn và chỉ mình với mình mà thôi.


 


Thân em rồi hoang phế
Lê theo thời gian giông gió
Thôi cũng đành cúi xuống
Cho mộng đời thoát ly


 


Nghe đến đây là em thích nhất đấy. Tôi thấy mình trong những mâu thuẫn không ngờ đến được. Có thể lúc nào tôi cũng giúp người khác giũ bỏ mọi tâm sự, hiểu được chuyện gì đã xảy ra và đang vướng những suy nghĩ gì. Thế đấy, với người khác thì tôi lại giúp được mà với chính mình dù đã hiểu mà vẫn không chịu dùng thuốc chữa là thế nào. Nghĩ trong mớ lòng vòng.


Một mình đi mãi
Trên đường dài không thấy
Ai người quen tôi đấy
Bao giờ đời sẽ vơi ?


 


Nhìn lại thấy gì ở mình. Sống được một phần đời người rồi đấy. Hai mươi năm hiện diện trên cõi đời này. Dấu ấn để lại giữa sa mạc hầu như không có. Nhìn nét chữ không ra chữ, hình không ra hình và một sự viết theo hình dung, tô đi tô lại trên một tờ giấy nhỏ trong cuốn sổ tay lúc nào không biết. Mới như sực nhớ đó là của một con bé hồi chiều mình gặp khi có một chuyến đi không bờ bụi gì cả. Một ngày ròng rã với con ngựa sắt ỳ ạch với mình vượt gần 20 cây số cơ mà.


 


Gặp nhiều mảnh đời được sinh ra không trọn vẹn chỉ mang lại một cảm giác nặng lòng hơn mà thôi. Thế đấy, bắt gặp rồi lại mang trong đầu một mớ suy nghĩ. Chùng mình hơn.


Nhìn trong ánh mắt ngây dại, không hồn, không một chút cảm xúc lúc nào cũng cười cười như thế. Tôi nhìn em mà tự nhiên thấy lòng trĩu nặng. Có những nỗi đau không đặt tên. Không thể nào nói nên lời, nỗi đau nào bằng việc sinh con với hình hài không lành lặn. Mang trong mình một sự đớn đau hằng ngày, thì người đau đầu tiên đó là người mẹ. Có thể đúng “đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng”, một câu hát trong bài “Một cõi đi về” của Trịnh Công Sơn.


 


Một sự an ủi đúng không nhỉ? Nhìn trong đôi mắt ấy mơ hồ không biết gì hết. Tay lúc nào cũng che miệng cười cười. Miệng thì cứ ú ớ, muốn nói thành tiếng nhưng không được. Nhìn tôi và cười cười, tay chỉ chỉ như muốn nói gì đó nhưng không được. Rồi lại nằm ra, lấy tay vẫy tôi. Cái hình ảnh ấy đó cứ hiện diện trong đầu tôi. Ngày chủ nhật ai đó đi chơi, còn tôi thì có việc lang thang với việc trời hành bằng con ngựa sắt.


 


Rồi cái hình ảnh của một người đàn ông cần mẫn dạy từng nét vẽ đầu tiên cho những con người kém may mắn mà hôm thứ 7 tôi đã đi nữa. Cuộc sống có những bon chen, sự xô bồ với cơm áo gạo tiền, mà cũng có những con người bỏ qua một bên để chia sẻ niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình bên những nét vẽ đầy nhọc nhằn đó. Cuộc đời này sao vẫn có những nỗi đau không gì gọi tên nỗi nhỉ? Sao không có sự san sớt giúp. Nếu thế thì sẽ chia nhỏ ra những nỗi đau đó, ai cũng có đau đớn, hạnh phúc thì sẽ hay hơn mà. Ngô ngê quá! Nghĩ như một đứa trẻ con. Cuộc sống, cuộc đời như một dòng sông không hề phẳng lặng chút nào mà.


 


Bao nhiêu việc cứ chất chồng lên. Bài vở thì nhấn chìm mình mà vẫn có dư hơi nghĩ xa xôi. Tôi nghĩ đến cuộc đời của những con người kia khá nhiều, vì mỗi lần bắt gặp thì tôi lại mang boăn khoăn vào lòng. Và như thế, tôi thấy mình có được gọi là hạnh phúc không? May mắn với cuộc đời này rồi chứ!


 


Và có lẽ tôi hiểu sâu hơn một chút về câu nói “hãy hít thở thật sâu con gái”. Câu nói của ba chị blogger Rom, khi biết một chút về người cha của chị. Tôi lại mến chị nhiều hơn. Và thấy mình may mắn khi được hiện diện giữa cuộc đời này nữa.


 


Cho em gái gới đến chị một lời cảm ơn chân thành những gì chị đã làm và dành cho em gái này chị nhé! Cảm ơn chị đã giúp em nhiều, khi mà chị em mới gặp nhau, biết nhau. Xin lỗi chị hôm trước không thể ghé lại nhà chị được vì tối quá, mà em lại muốn về nhà. Em gái biết chị đã đợi, ngóng em gái lắm. Đến khuya nhận được điện thoại em lại thấy nhẹ người vì mấy gọi điện cho chị mà hổng được.


 


Hì..hì…cho Xương cảm ơn những bạn bè Blogger ở ĐN nhé: Một Mình, Hành Động, Hoa sao băng, Cơm, Ngọc Quân. Nina, Bí, và cả Sông hàn nữa. May mắn được SH cho vòng vèo thành phố trong chiều. Ha….ha….Vì Xương có việc nên chỉ gặp mọi người trong chớp nhoáng thì lại phải đón xe về lại. Lần nào cũng thế hết. Cũng tiếc vì không gặp được chị Bằng Lăng, anh Hoasua, Nốt Trầm. Thôi đành hẹn lần sau vậy.


 


Thôi thì, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn từng ngày. Ngày mai không biết như thế nào nhưng vẫn phải cứ sống. Sống đến phút cuối cùng của một đời người nữa. Cũng có thể mình buồn nhưng không được buông xuôi mà phải ngước nhìn mọi thứ quanh mình nữa. Dù vui hay buồn thì vẫn có cái kết cuối cùng mà.


 


Cảm ơn cuộc đời này. Viết khi cảm thấy mình đang trong mớ suy nghĩ không diễn tả.


Ảnh-0017.jpg


 


Chủ nhân quán cà phê này dạy nghề vẽ và làm hoa nhựa cho người khuyết tật.


 


 


Ảnh-0015.JPG


 


                                       Nơi bước vào nhà...


 


Hoa do của những người khuyết tật.JPG


 


Sản phẩm từ những con người có những nỗi đau không gọi được tên


 


 


Dịu dàng.JPG


 


                                             Tình mẹ


 


Tình mẹ.JPG


 


                                        Miệt mài...


 


Miệt mài.JPG


 


                        Định phá rau nhà chị Rom đây....


 


Ảnh-0022.jpg


 


                                          Chủ nhà ròm


 


 

Ảnh-0046.jpg


 


Duyên dáng bên gốc cau. Chị rom đấy....


 


Ảnh-0044.jpg


he..he...


Ảnh-0043.jpg


 


Đời vẫn đáng sống mà.......


 


Ảnh-0019.jpg


Hoa rau muống....


Ảnh-0018.jpg


 


Tất cả sẽ bình yên...


 


Ảnh-0020.jpg

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét