Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Lá sưa mùa đông...

Ngước nhìn lên hàng cây sưa trên con đường làng quen thuộc ở gần nhà. Thoáng nhìn ta thấy đông về, bao nhiêu cây đã tìm cho một giấc ngủ trốn đông. Với ai đó thì lại yêu mùa đông, yêu vì đó là kỷ niệm ngọt ngào, yêu vì đó là lúc người ta được bên nhau hạnh phúc. Với em thì lại khác, em không yêu mùa đông mà em lại yêu mùa hạ với cái nắng cháy, cái nóng oi nồng. Với ánh nắng vàng giòn tan là em thích hơn. Còn mùa đông với em thì không yêu mà lại thích, thích vì nhìn được sự mạnh mẽ ẩn mình của cây sưa.


 


Hàng sưa ngủ đông trên con đường quê.JPG


 


                                  Cây sưa trút lá trơ mình trên con đường quen thuộc


 


Đông sang, cây cối cũng như có một sức sống khác hẳn. Một sự ẩn nấu mình đi, một tán lá không xanh tươi mà thay vào là một tấm áo để chống chọi với cái lạnh của những cơn gió mùa. Lá sang mùa đông cũng trở nên yếu ớt, khẳng khiu như muốn một sự che chở. Những chiếc lá mang màu mùa đông đã đến, thế là lại sang một mùa của một năm.


 


Thế đấy, có những lúc ta thấy sao thời gian quá ngắn. Ta càng thấy mình nhỏ bé hơn. Rồi lại thấy yêu nhiều thứ quanh mình. Cảm thấy rưng rưng khi thấy mùa sang, rồi cảm nhận cái khoảnh khắc giao mùa lại có những thứ đẹp rồi lại buồn vẩn vơ. Đông sang rồi mà, đâu còn có cái khoảnh khắc như cố níu giữ nhau nữa đâu. Cái gì cũng có sự đến rồi chia xa, không có gì tồn tại và mãi mãi cả.


 


Cây chiều sang đông.JPG


 


                      Cây phượng sang mùa. Ảnh chụp vào thời gian chiều


 


Em ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá sưa trút lá vội vàng. Em thích nhìn chúng bay nhẹ trong cái gió chiều se se lạnh của sương chiều đang giăng xuống. Nhìn chúng tự thả mình như để đi, để rồi sau đó sẽ có một cuộc sống mới với cuộc đời của cây sưa. Lá rơi. Nhẹ nhàng và bất chợt. Những chiếc lá xoay mình thả xuống giữa con đường đất làng quê yên bình. Khoảnh khắc bất chợt nhưng ta lại muốn níu giữ chúng, có phải tham lam quá không? Lá còn mang màu thời gian để nhắc nhở em nữa đấy. Lá chỉ đến với cây trong một thời gian ngắn ngủi thôi. Lá đến để tô điểm cho cây sưa tươi mới, cho cây những bông hoa vàng óng với ánh nắng của tháng 3 về. Để rồi giờ đấy, lá chia xa cây. Có thể như đó là một tình yêu của lá dành cho cây để cây vững vàng với mùa đông, với mưa, với gió rì rào từng cơn của mùa đông.


 



Trụi lá ngủ đông.JPG


                                               Ngẩn ngơ nhìn lá chia xa


 


Những tiếng lá lạo xạo khi những cơn gió thoảng qua như kéo lá đi xa hơn với cây. Chân ta lại vô tình dẫm đạp lên những chiếc lá nhỏ bé ấy, chiếc lá mỏng manh là tình yêu của cây. Em cũng không biết tự bao giờ em lại thích nhìn lá sưa bay, lá sưa bay đi trong gió để cây đón ngủ đông. Cây sưa cứ sống hết mình, gom góp chút nắng để mang đến cái màu xanh. Màu của thời gian như điểm lại trên thân cây, trên chiếc lá già. Em cứ ngỡ nhìn cây sưa trút lá như một cuộc đời của con người. Có sinh- tử, có chia xa, có xum vầy và cả sự hạnh phúc nữa. Bao năm tháng cây góp nhặt ánh nắng vàng, rồi cả những giọt mưa để rồi cho ra những rộ hoa sưa vàng dưới anh nắng tháng ba. Hoa cũng mỏng manh lắm, chỉ đến với cuộc đời này trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại bỏ đi, lại chia xa để lại cho ta là một sự luyến tiếc. Đẹp thế hoa sưa vàng nhưng sao đến với ta ngắn thế, sao lại vội vàng bỏ ta mà đi…


 


Sưa ngủ đông.JPG


 


Trụi lá chờ mùa xuân. Một sự sống bất diệt đang ẩn mình


 


Lá bỏ đi, để lại thân cây già của sưa ở lại với thời gian. Ở lại với một thân cây không hồn. Sưa đứng lặng mình, cố chịu đựng và như muốn chìm trong giấc ngủ để qua mùa đông với thân cây tưởng như chết lặng. Trụi lá, đứng hiên ngang. Ta cứ ngỡ cây đã chết, nhưng bên trong là một sức sống tiềm ẩn. Cây cố chôn giấu để đứng vững với cuộc sống này. Có lẽ cây đứng im lìm như thế để nhìn sự ra đi của lá nhẹ nhàng hơn và có ý nghĩa hơn. Cây sưa trơ mình dưới ánh nắng yếu ớt của mùa đông, với cái lạnh, với cái mưa dầm dề của mảnh đất này là để ngày mai mùa xuân sẽ về ấm áp hơn nữa. Nơi chiếc lá đã chia xa cây thì lại một sự sống mới đang được ấp iu nuôi dưỡng, để rồi với ánh nắng ấm áp của mùa xuân sẽ bững lên một màu xanh non mơn mởn. Cuộc sống lại bắt đầu với một cuộc đời của cây sưa.


Cây sưa già đứng đó chấp nhận ra đi của lá. Và có lẽ cũng thầm cười mãn nguyện. Cười với lá đã sống trọn với mình qua những ngày tháng trước. Một sức sống bất diệt trong cái thân cây sưa già kia là một niềm hy vọng ở mùa xuân về.


 


Ánh nắng chiều dần buông tắt. Lá vẫn theo những cơn gió để đi. Một chồi non đang ẩn mình hình thành trong cái lớp vỏ cây sần sùi kia. Lá lìa cây đi để chào đón một cuộc sống mới. Cây sưa lại trơ mình với mùa đông giá rét.


Lá mùa đông, cây trơ mình như một cái cây khô kia là một sự sống tiềm ẩn.


Chia xa lá, mùa đông về....


 


Đường quê.JPG


 


Con đường quê có hàng sưa già

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét