Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Nước mắt...?

Cô im lìm, trốn mình trong một góc tối. Cô đang khóc, đúng vậy khô khóc như trả lại những giọt nước mắt bấy lâu nay đã chôn giấu. Cô khóc cho mình để thấy đó là cô đã trở về với chính mình. Đêm là bạn trung thành với những nỗi niềm chôn giấu, và đêm còn là người nhìn thấu những giọt nước mắt lăn dài kia là bao nỗi niềm chưa một lần được bày tỏ, chia sẻ cùng ai. Nhìn bề ngoài của sự cá tính, đầy mạnh mẽ lại là một tâm hồn yếu đuối mà vẫn cứ cố chôn giấu để thể hiện mình là một người dám yêu, dám ghét…Thế đấy, giờ cô lại khóc, vật vã với chính mình. Cô tự nghĩ rằng mình sẽ có đủ bản lĩnh để vượt qua mọi khó khăn, mọi điều giông bão của cuộc đời sẽ đến với mình và lúc đó cô sẽ mỉm cười mà đón nhận rồi vượt qua.


 



 


Cuộc sống hôn nhân của một người đàn bà đã đi qua, và giờ là sự hy sinh, gia đình và con cái, công việc…Sự yêu thương, hạnh phúc sẽ là những gì mà người ta gọi là tổ ấm ấy đấy. Bước vào cuộc sống hôn nhân thì bao ước mộng của một người con gái đã tan hết, và thay vào đó là sự lo toang, quên đi bản thân mình và sống cho tất cả, cho sự yêu thương đó. Dòng nước mắt khô quánh khi đời người con gái bước vào cuộc sống hôn nhân, thay vào đó là sự cố nén lòng mình để thấy rằng mình sẽ vượt qua. Và khi đó cười trên môi cũng mang một sự chua chát. Bao công sức vun vén để tìm đến hạnh phúc, để thể hiện tình yêu và giò thấy lại đó là một sự ngu ngốc hơn hết. Cuộc sống, tình yêu với cô bây giờ đã chết trước mắt khô mà chính mình lại không hay. Cô tự dằn mình, hỏi lại mình đã sai ở điều gì để giờ là một sự phản bội mà mình phải đón nhận.


 


Và cô đang hỏi. Sao cuộc đời lại dành đến những giọt nước mắt muộn mang khi mình nhìn lại? Sao những người đàn ông nghĩa hiệp của cuộc sống này lại không chịu hiểu hay là hiểu mà cứ cố tình lãng tránh? Và sao không hiểu những người đàn bà cần những điều bình dị lắm, đơn giản lắm mà sao lại xa vời và khó khăn đến thế. Hay chính trái tim mình đã chết, không còn cảm nhận cái gọi là hạnh phúc. Cô để tay lên ngực, tim vẫn có những nhịp đập đều đều. Vậy hạnh phúc với cô bây giờ là gì đây?


 


Cô nhớ lại ngày xưa, mẫu người đàn ông mà cô thích là một người lạnh lùng, bí hiểm, ít nói, một người biết chơi guita, thích những sở thích quái gở nhất. Và chính lúc này cô lại đâm ra sợ mẫu người đó đấy, cô lại thấy sợ hơn cái sự lạnh lùng kia. Cô thấy con người ít nói kia cũng thật đáng sợ đến không ngờ. Cô như quát vào mặt, sao không nói gì hết vậy. Sự thật là thế nào? Và tôi có lỗi gì nào, tôi đã sai ở đâu chứ. Sao vẫn im lặng, nói đi chứ. Giờ anh đang gieo vào tôi là niềm vui, hay là buồn, đó là hạnh phúc hay khổ đau cho tôi lúc này hả. Cô muốn hét, muốn tát vào khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ kia để trả lại những gì anh đã ban tặng cho chính mình lúc này.


 


Và lúc này, cô lại cảm thấy mình cô đơn nhất trên đời. Người đàn bà sau khi kết hôn thì họ phải sống, yêu thương với những trách nhiệm trên lối nhỏ trên con đường đi về mái nhà kia. Cô thấy mình quá ngu ngốc, yêu hết mình sống hết mình để rồi nhận lại một sự thật đáng sợ mà chính cô không hề nghĩ đến. Đứa nhỏ được một người đàn bà kia tìm đến anh là ai. Là kết quả của một tình yêu vụng trộm, một tình yêu dấu diếm và không mấy ai đồng tình kia. Anh ngồi đó im lặng, vẫn những làn khói thuốc với ánh mắt nhìn xa xăm. Ngồi im lặng, không một lời biện hộ cho việc anh mang lại cho cô ngày hôm nay. Đứa trẻ lúc chiều nó khá giống anh, giống đến chính cô cũng không tin vào mắt mình. Cái đôi mắt buồn, vần tráng cao và cả sự kiệm lời của đứa bé nữa. Sao vậy, sao lại ban tặng cho cô món quà bất ngờ đến vậy, không tin vào mắt mình. Cô im lặng, người đàn bà khẽ lên tiếng. Xin chị hãy cho tôi danh phận, tôi biết mình đã sai. Nhưng tôi xin chị, đứa nhỏ này cần một người bố. Cần một người để nó gọi là cha nữa.


Danh phận ư? Cô thản nhiên nhìn anh, còn tôi từ trước đến nay là gì của anh, còn con trai tôi sẽ ra sao khi biết điều này. Cô quay sang hỏi, thế chị nghĩ tôi là người đàn bà như thế nào. Liệu tôi có đủ sự bao dung, tha thứ cho sự phản bội tình yêu của tôi không?


 


Cô im lặng khá lâu, không hề có một giọt nước mắt nào rơi lúc đó cả. Cô tự trấn an mình, để mình không gục ngã lúc đó. Cô nhìn sang đứa bé, nó đáng yêu lắm giống anh đến không ngờ. Cô không muốn đứa bé kia sẽ mang sự oán hờn về người cha, cô không muốn tuổi thơ nó bị đánh mất bởi những lỗi lầm của người lớn. Nó không có tội, nó đáng được hưởng những gì tốt đẹp đang chờ nó chứ. Ý nghĩ trong đầu cô đang an ủi sự đau buốt trong lòng. Tôi sẽ có cô danh phận, nhưng mà dành cho đứa trẻ kia. Tôi muốn nó có một tuổi thơ không có nước mắt đắng chát. Người đàn bà bao giờ cũng ích kỷ với tình yêu của mình, họ không muốn san sẻ cái điều mà họ dày công vun vén đâu. Nhưng rồi cô cũng đành chấp nhận để anh làm tròn bổn phận của một người chồng, người cha nhưng không mang tiếng là vô tâm, không có trách nhiệm. Cô ngậm ngùi trong nước mắt. Cô sẽ cho đứa trẻ này xem đây cũng là nhà và tiếng gọi người cha.


Thế đấy, cô cảm thấy mình ngu ngốc với chính mình. Có lẽ cô nghĩ đến những người bạn của cô đã bao lần nói chuyện, chia sẻ với một sự chán ghét đàn ông. Vô cảm, trái tim không có sự rung động với bất kỳ một người đàn ông nào. Và đàn ông theo những người bạn cô là xấu xa. Họ thất vọng với một nửa của thế giới họ thể hiện sự mạnh mẽ.


 


Cô với bóng đêm tự an ủi mình. Cô mỉm cười để xoa dịu cái món quà bất ngờ đau đớn kia. Và tình yêu của cô cũng cần vun vén trong suốt chặng đường đời con lại… Và cô tự hỏi, nước mắt của cuộc sống hôn nhân là lúc này chăng…? Nước mắt bấy lâu đã khô quánh, hay chưa biểu lộ giờ mới được vực dậy hay sao…Và cô im lìm nhìn đêm với hai hàng nước mắt. Cô sẽ tha thứ tất cả cho anh, cho người đàn bà kia…


 


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét