Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

Ảo Ảnh....

Có phải chăng trong cuộc sống này, con người đẹp nhất trong là trong tình yêu?! Thứ tình cảm mà Chúa trời ban tặng, trong thứ tình cảm đó đều ẩn chứa những giọt nước mắt đau khổ và hạnh phúc luôn đan xen. Với một người là nhà văn thì tình yêu cũng là nguồn cảm hứng bất tận. Với một người là hoạ sĩ thì tình yêu là nguồn cho anh có những bức tranh đáng giá nhất. Với một nhiếp ảnh gia thì tình yêu cho người những khoảnh khắc tuyệt diệu nhất. Và mỗi con người tình yêu làm cho ta cảm thấy hạnh phúc, biết tha thứ và độ lượng hơn. Cho ta thấy nhiều hơn cái đẹp trong cuộc sống và cảm nhận nhiều cung bậc của cảm xúc khác nhau…


Câu nói dành cho em đôi lúc lại là “Hãy yêu đi em…”. Yêu cho thấy cuộc sống khác hơn trong con mắt của em, yêu để em thấy rằng cuộc sống muôn màu chứ không có rạch ròi hai màu đen và trắng trong con mắt em nhìn đâu. Yêu để từ bỏ dần cuộc sống nội tâm không thì em sẽ chìm đắm trong những nỗi buồn tự mình gói trọn cho mình. Tôi hiểu những câu nói của một số người dành cho tôi là thế nào chứ. Và hôm nay nhìn bạn ở bệnh viện dành cho người tâm thần thì hàng loạt câu hỏi luôn được đặt ra cho tôi về tình yêu là gì?


Một câu hỏi “Tình yêu là gì?” đã có biết bao người tự đặt ra, tự lý giải nhưng mấy thành. Nhìn đứa bạn ôm trong mình một mối tình đơn phương đã có lời đáp vậy mà vẫn cứ cố ôm và vẫn chờ, hy vọng trong tuyệt vọng. Tình chỉ riêng bạn dành trọn cho người mà nỗi lòng người kia có hiểu, đã có một lời đáp khi người ta đến bên bạn và cầu mong bạn hãy đi tìm cho mình một bến đỗ khác. Trong tình yêu cũng đặt ra muôn vàn câu hỏi tại sao? Thế nhưng ta đã trả lời được mấy?


Trái tim người con gái khi đã yêu thì yêu hết mình, yêu trọn vẹn dù đó là tình đơn phương. Bạn cũng vậy, yêu đến cuồng nhiệt, điên dại mà vẫn dành trọn. Dù tỉnh hay mê bạn vẫn dành cho người ấy, miệng vẫn nhắc tên người. Buồn thế bạn? Sao yêu đến vậy, hãy tỉnh cơn mộng đi chứ. Giá như tôi tát cô bạn kia, cái tát của tôi làm tỉnh một con người ôm dại trong tình yêu đơn phương thì tôi cũng cố tát thật đau, thật mạnh. Còn đằng này thì chỉ biết nhìn bạn trong thứ tình yêu không có kết quả. Bạn cứ yêu và yêu, cứ cháy hết mình trong cảm xúc mãnh liệt say đắm ấy.


Cũng có người thì lại khác, khi không tìm cho mình một tình yêu thì đắm chìm trong cuộc sống ảo tưởng. Đặt ra cho mẫu người mình yêu trong tiềm thức và cứ thế mong rằng “duyên” sẽ làm mình gặp mẫu người mình yêu. Và cứ thế cứ tự đóng chặt trái tim trong mẫu người mình yêu, không muốn sự gõ cửa của bất kỳ ai. Và thế là để lỡ một cuộc tình duyên, và đến khi nhìn lại đã muộn màng và chỉ riêng ta. Có người khi biết bên mình có một người con gái đang dành trọn trái tim cho mình, đang yêu mình. Ta lại cứ lao vút đi tìm những điều của cuộc sống, không nghĩ đến mình nên yêu hay không yêu. Nhưng khi nghĩ đến tình cảm của người con gái kia, sợ người khác vì mình mà đau đớn, sợ đụng chạm đến lòng tự ái khi yêu đơn phương mình. Trái tim mình đang tự hỏi, liệu ta có yêu hay không? Và cứ thế không muốn rạch ròi giữa tình yêu và tình bạn, cứ muốn để cho người khác hy vọng. Còn riêng ta thì chạy đi tìm nơi khác yên bình. Nhưng sao không chịu hiểu cơ chứ, nếu ta làm như thế đến một ngày người con gái kia hiểu đó chỉ là lòng thương hại dành cho mình. Kết quả của cái ngày dần dần hiểu ra thì sẽ đau đơn gấp trăm lần hơn là ta làm một cái tát thật mạnh của ngày hôm qua đi. Hãy thẳng thắn nói ra tình cảm của mình thì có lẽ tốt hơn là cứ sợ làm người khác đau. Thà đau một lần, đau trong nước mắt hôm nay nhưng sẽ giữ lại được cho ngày mai nữa.


Nếu một tình yêu ra đi thì ta cũng nên mỉm cười mà chấp nhận. Còn với bạn thì tình yêu không hề ra đi mà lại không đến, chỉ là tình cảm một phía của riêng mình dành cho mà thôi. Sao bạn không nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh phù du cho bớt đau kia chứ. Để giờ này tôi nhìn bạn ở giữa những người mê mê tỉnh tỉnh, lẫn lộn giữa thực và ảo. Để giờ tôi nhìn bạn rời xa cuộc sống tươi đẹp ngoài kia, đang phải hằng ngày nhìn, nói chuyện với những con người quên đi cuộc sống thực, quên đi bao buồn, khổ, hạnh phúc mà giờ lại ẩn chứa nụ cười ngây dại.


Buồn thế bạn ơi! Tình yêu cũng đau đớn đến vậy sao!? Mỗi con người là một con thuyền ở giữa đại dương mênh mông cuộc sống này, và mỗi con người phải chèo lái để đi tìm một bến bờ hạnh phúc. Trước sóng gió của mỗi cuộc tình thì bến bờ ấy lại xa xôi, có khi lại ảo tưởng với người cẩm lái. Mỗi lần được thấy bờ, mỗi lần tưởng được cập bến nhưng rồi lại gặp một cơn gió mạnh kéo đi hay những trớ trêu mà đành rời xa đến không ngờ.


Yêu, thiếu đi hình bóng mình thương mến bên mình thì cái cảm giác đó chỉ có người trong cuộc mới thực sự cảm nhận hết cái cảm giác ấy mà thôi. Tự giam mình trong hoài tưởng, và cứ nhớ cứ thương riêng mình, tự nuôi dưỡng tình ảo ảnh kia. Và lúc này tự nhiên tôi lại muốn nghe đến bài hát “ẢO ẢNH” của Y Vân.


"Yêu cho biết bao đêm dài
Cho quen với nồng cay
Yêu cho thấy bao lâu đài
Chỉ còn vài trang giấy
Dòng mực xanh còn đấy
Hứa cho nhiều dù bao lời nói
Đã phai tàn thành mây thành khói
Cũng xem như không mà thôi…"


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Ao-Anh-Duc-Tuan-Ho-Ngoc-Ha.IWZDBB7A.html 



Có phải vậy chăng? Cần mở rộng trái tim ư. Có phải chăng trong cuộc đời người mà không yêu sẽ mất đi nửa cuộc đời. Sống thì phải biết yêu? Còn ta thì chạy đi tìm một tình yêu khác chứ không phải tình yêu này, tình yêu bạn đang muốn đến. Tôi biết mình đang hoài nghi về tình yêu là không có thực và chẳng có tình đẹp nào cả khi nhìn về bạn đang yêu. Nhưng sao bạn không chịu hiểu rằng, ở đâu đó có người đang chờ đón bạn và cùng sánh bước trên con đường hạnh phúc gian nan kia. Bình minh đang muốn gõ cửa bạn trong hạnh phúc đang còn ở ngoài kia mà. Thấy chính bạn, trái tim bạn đang dần chìm trong đau khổ mà làm tôi thấy chùng mình. Tôi đang ước muốn, mơ có ai đó đến bên bạn lúc này, đến bên bạn xoa dịu trái tim yêu kia đang lạc lối.


P/S: Dành riêng cho bạn, dù chúng ta chỉ là tình bạn ở những năm tháng sinh viên.


          Dành cho bạn! ( Entry liên quan)


 


 Còn riêng ta thì kệ, đang cũng muốn mơ...



Dù rằng ta đã già nhưng vẫn muốn yêu...

.........


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét