Thứ Ba, 15 tháng 12, 2009

Vô tịnh...

 Mỗi con người được sinh ra là một món quà cho cuộc sống. Có thể ta may mắn sống trong niềm hạnh phúc ngọt ngào từ khi mới sinh ra, cũng có thể ta lại nếm vị đắng chát của sự kém may mắn có thể gọi là quá đau thương. Và ta sống thì cũng cần đến nụ cười và nước mắt, nó là hai sự đối lập để nói lên đấy cũng có thể là hạnh phúc và khổ đau. Liệu ta có đủ sức để níu giữ niềm vui, hạnh phúc về với riêng ta và mãi mãi ở riêng ta. Và có đủ sức để đẩy ra xa niềm đau khổ ta đang phải chịu đựng kia.


Ta đang sống trong những niềm đau khổ tột bậc của cuộc đời mình, của cuộc sống đã không công bằng dành riêng cho ta. Rồi thế, nhìn quanh mình ai cũng rạng ngời nụ cười, cảm thấy mình bất lực với chính bản thân và buông xuôi. Tại sao ta không chịu mở lòng mình ra, đón nhận những yêu thương dù là nhỏ nhất. Mở lòng chỉ cần để cảm nhận mình để thấy rằng ta có yêu thương, có sự cảm thông chia sẻ dù đó chỉ là cảm nhận mà thôi. Cuộc sống cũng lắm những điều tươi đẹp mà. Mỗi người có thể chọn cho riêng mình một cách sống, một con đường đi và vận động.


Ta cứ ngỡ rằng sao cuộc đời mình chỉ toàn là đau khổ và nước mắt. Sao không chịu nghĩ rằng mình chỉ nếm sự đau khổ chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ của thiên hạ. Có thể mình quá đau khổ rồi đâm ra hoài nghi, chán ghét cuộc sống này. Nhưng đâu có chịu mở lòng mà cứ giữ riêng mình cái niềm đau đó. Hãy cố cho chính bản thân mình một cơ hội để vượt lên. Có thể chặng đường ta đi quá gian nan thì cũng nên giữ cho mình một nụ cười để hy vọng vào ngày mai.


Niềm đau đến với ta quá nhiều. Nước mắt nhiều hơn nụ cười. Nhưng ta mới đi một phần của chặng đường đã muốn buông xuôi. Và thế ta lại sống dựa vào sự thương hại của người khác. Luôn cố muốn đánh lừa chính bản thân và người khác. Sao không dũng cảm tự mình bước ra đau khổ bằng cách cười lên mà lại cố dựa vào sự thương hại của người khác. Cũng có người lại tìm cách trốn chạy cái đời hiện tại của mình bằng cách tự chấm dứt cuộc sống tươi đẹp kia. Lại có thể chạy trốn bằng việc trút bỏ để tìm riêng ta ở một chốn không màn gì đến cuộc đời nữa. Đó chỉ là sự ích kỷ chỉ biết cho bản thân mà thôi.


Cũng có thể ta sống chỉ biết cho mà chưa hề nhận được gì. Ta cứ lao vào kiếm tìm cho được mục tiêu ta đặt ra khi yêu cầu bản thân cần làm được. Bước đi, cố song hành một mình để rồi khi ngoảnh lại thì thấy mình đã bỏ lỡ nhiều điều mà đáng ra ta nên bắt lấy. Muộn màng trong những chuyến đi đã để lỡ. Có thể ta chấp nhận như một sự dối lòng để cảm thấy hài lòng thà như thế còn tốt hơn là cứ đau đáu tìm kiếm để mà bỏ quên nhiều hơn nữa.


 



Hình ảnh


Cuộc sống của ta, một món quà ta được tạo hoá ban tặng. Ta được sống, được cảm nhận những yêu thương, đau khổ của nhiều cung bậc khác nhau. Đúng hơn ta đã hạnh phúc vì được sinh ra. Cuộc sống khác với số phận. Ta chấp nhận số phận nhưng không được rời bỏ cuộc sống. Tin rằng sẽ có kiếp sau, kiếp sau nữa. Sao không chịu sống hết mình đi, sống coi như trả nợ cuộc đời ta đã sinh ra. Dẫu chặng đi cuối cùng của con đường đều có những giọt nước mắt, sao không sống để những giọt nước mắt kia sẽ là hạnh phúc chứ không phải là những giọt nước mắt muộn màng, hối tiếc.


Cũng cần một niềm tin ở trong ta, để khi ta sống còn thấy rằng ngày mai vẫn là một ẩn số mà mình cần khám phá. Món quà của ngày mai dành tặng cho ta có thể buồn, vui nhưng ta hãy biết hài lòng vì đã dám phá bỏ chính những rào cản để cùng vươn đến cuộc sống. Sao ta không chịu nắm lấy những gì mình có mà cứ cố chạy đi chứ. Đơn giản có những hạnh phúc ở bên ta. Gần lắm, chỉ có điều ta không chịu mở lòng, chịu khẽ tay ra mà nắm lấy mà cứ chạy đi. Lao vút đi rồi nhìn lại thấy riêng lẻ, đơn độc rồi tự cho mình sao mãi không có hạnh phúc. Nhìn lại, than trách mình, gởi mình vào những dòng chữ buồn thương. Ta cứ bỏ mặc đi, cứ lao chạy mà quên rằng ta đã dẫm đạp lên điều đáng ra ta cẩn giữ và mang lại hạnh phúc cho ta. Cũng có thể ta chọn cách trói buột lòng mình vào một góc nhỏ nào đó. Trốn bản thân mình với cái đời hiện tại và cứ nhìn về quá khứ buồn thương. Lãng quên đời hiện tại và không hề nghĩ đến cuộc sống của tương lai ngày mai đang chờ mình.


Cũng đôi lúc ta cứ nghĩ rằng thời gian sẽ xoa dịu mọi thứ trong ta. Vậy ta có xem thời gian là phương thuốc làm ta hạnh phúc. Liệu thời gian có xoá nhoà hết những nỗi đau của riêng ta ? Và sẽ chắc là không !? Ta đã mỉm cười, cố chôn giấu tất cả vào một ngăn nhỏ trong trái tim ta. Để nó im lìm, không muốn ai khuấy động lên nữa. Thời gian sẽ đóng cửa lại, nhưng nỗi buồn, đau khổ thì không gì xoá được. Những lằn in quá khứ vẫn còn đó, nó đã nuôi sống ta. Nó đã làm ta nhìn thấy cuộc sống này, thì hãy mở lòng mà tha thứ, mà sống yêu thương và bao dung nhé !


Ta sống không chỉ riêng bản thân ta mà bên cạnh ta còn nhiều thứ khác nữa. Nếu ta cứ ích kỷ cho riêng mình thì dẫu đi đến cuối con đường nước mắt vẫn rơi mà ta chưa cảm nhận được hạnh phúc. Nếu ta bị ai đó làm tổn thương, vỡ oà thì cũng hãy biết cảm ơn chính họ đã cho ta những bài học về cuộc đời và cuộc sống. Ta sống cũng một phần cho chính ta và những gì ta muốn gởi lại cuộc sống này để một mai khi ra đi ta vẫn có một sự luyến tiếc



Chính lúc này ta có sống ích kỷ ?


Ta sống có bao dung với mọi thứ ?


Một câu hỏi đặt ra cho chính bản thân. Hãy cứ để những câu hỏi tự chất ván kia dành cho mình trong những khoảng lặng để tự an mình mà cố bước.


Chuông chùa ngân vang văng vẳng bên tai. Ta thấy giá như lòng mình cũng có những nhịp ngân vang từng hồi như tiếng chuông kia. Vang từng nhịp, để thấy rằng ta còn yêu thương và còn bao dung chỉ có điều ta cần đón nhận mọi thứ. Tự hỏi lòng mình trong những khoảng lặng của chính mình.... Chuông cứ ngân vang, lòng như trút bỏ mọi thứ. Im lặng ngồi nghe và nghĩ về chính mình...Gọi giấc mơ, bình yên, hạnh phúc. Tự mình xua đi cái lạnh chính mình đến trái tim được sưởi ấm...


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét