Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Bình minh thức giấc.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng đón nhẹ từng làn gió sớm mai. Thật bình yên những gì ta cảm nhận, tất cả đang bắt đầu có cả sự tất bật lo toang trong cơm áo gạo tiền. Mọi ồn ào, những lối đi của cuộc sống đang ngưng lại để cùng chào đón ánh nắng ban mai. Trái tim đang được sưởi ấm bới những tia nắng ấm ngày trong veo ánh nắng ban mai.



Bình minh đang lên..JPG


 


Bình minh thức giấc.


Trong sáng sớm ta có thể ngắm nhìn mọi thứ đều tinh khiết, dung dị, mọi cung bậc hơi thở rất đẹp. Những giọt sương sớm đã rửa đi bao muộn phiền của lá đêm qua, thu vào giọt nước bé nhỏ để ánh nắng loé lên giọt sương tan biến trong hư vô. Màu xanh non, tươi vui của lá bắt đầu trong niềm hạnh phúc. Giọt nắng vàng mang âm thanh cuộc sống chưa vương bụi, chưa gay gắt, chưa hối hả. Có lẽ những gì bắt đầu đều đẹp, thanh khiết như sớm mai thì phải. Ta dịu dàng hơn khi biết lắng lòng lại vào những sớm mai, áp lực cuộc sống đã làm ta với những guồng quay, chưa bao giờ dành riêng một khoảnh trong một ngày dịu dàng để nhìn lại. Ta cứ bảo mình bận với hàng loạt công việc, ai chẳng phải làm việc nhưng quan trọng hơn là mình có dành cho hay không? Đừng cố đổ lỗi, và tự chính bản thân ta để mình bận trong cách nghĩ. Bình minh thức giấc là ta phải tiếp tục với những công việc mới và cũ, một dòng chảy lặp lại của cuộc sống hối hả. Buổi sớm mai bình yên ta chưa bao giờ ngắm nhìn mà cứ đẩy sang một bên.


 


Tất cả quanh mình đều bình yên đến lạ. Những cánh hoa dịu dàng trong sương sớm. Tiếng chim ríu rít gọi nhau chào buổi sáng. Bức tranh muôn màu đều được gom lại, từ những điều bình dị quen thuộc, đến những thứ ta cảm nhận không thấy được. Nhẹ nhàng, dịu dàng không gay gắt, khó chịu như ánh nắng ban trưa. Khi người ta buồn thì thường tìm đến buổi chiều muộn. Khi mọi cảm xúc đều đầy tâm trạng, ánh chiều muộn mang đến dáng dấp buồn thì ta tìm đến như một người bạn bên cạnh. Sao không để bản thân mình được chiếu rọi bới ánh mai, khi mặt trời gõ cửa ngày mới, bao niềm vui bắt đầu thì nên gởi nỗi buồn theo những tia nắng kia bay vào hư vô. Mở lòng mình cùng đón nhận để tìm đến bình yên, Tôi không quên những sớm ban mai, khi mặt trời nắng lên. Tôi không mong sẽ có được nhiều, nên chẳng phải khổ đau. Khi sương rơi rơi trên chiếc lá, tôi tan trong ánh nắng mai. Dù biết thế...vẫn vui bước đi dẫu không trở về”(Giọt Sương- Mỹ Tâm). Cuộc sống là những ước mơ, điều đó làm ta tìm đến đích của cuộc đời. Chút khoảnh khắc của ngày mới ngắn ngủi, ta cũng nên tự thả lòng mình để rồi nhìn lại một chút thôi. Không cần nhiều, chỉ trong giây lát ta sẽ thấy mình bé nhỏ giữa cuộc sống, có những điều rất đẹp đến không ngờ.


Cuộc đời thì ngắn ngủi, cuộc sống quá dài. Những bộn bề lo toang đôi lúc làm ta quên đi nhiều thứ. Vẫn một câu hỏi “Rồi mình sẽ ra sao ngày mai?”. Cố đi tìm đáp án, điều gì cũng cố nắm chặt trong tay, đến khi vụt mất thì thấy oán hờn, không bằng lòng, tự đánh ngã chính mình. Sống vẫn đi tìm hạnh phúc là gì? Truy tìm hạnh phúc cho riêng mình. Cứ ngỡ nơi nào xa lắm nên không hề để tâm bên cạnh. Đến khi muộn màng nhìn lại nhận ra vẫn ở quanh mình, nhưng không chịu nắm lấy.


Mỗi sáng thức giấc ta thầy bình minh thật trong trẻo. Những lớp sương sớm còn mờ giăng, cánh hoa đang e ấp để bừng tỉnh khoe nắng. Dạo chân trên con đường với một không khí trong lành, dễ chịu. Thật đẹp biết bao ở cuộc sống này. Muốn lật từng trang sách cuộc đời qua những sớm mai bình yên…


Bừng sáng..JPG


Bình minh ló dạng trên cánh đồng trước nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét