Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Còn Tuổi Nào Cho Em



Còn Tuổi Nào Cho Em

Trịnh Công Sơn


Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài

Em xin tuổi nào còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu
Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa

Ôi buồn!
Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm mầu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ...
----------------------------------------


Mượn lời bài hát này, viết riêng cho chính lòng hoang hoải lúc này. Nghe, để nhìn lại tôi, đón nhận tình cảm từ bạn bè, anh chị đã dành riêng cho tôi và cho ngôi nhà "ẢO" bình yên, với những cơn gió gào thét nào đó. Chút gởi lòng đã hơn một năm qua, giờ đang là khoảnh khắc chuyển năm, hy vọng ngày mai sẽ khác với tôi.

***

hen an trua


Ta đang lắng nhìn cuộc sống. Buồn hay vui ở hiện tại. Tự đặt câu hỏi cho chính mình rồi nghĩ. Đặt bút lên trang giấy trắng, vẽ lên đó những gì mình sẽ làm, mục đích mình phải đạt được nhưng vẫn lúng túng, phải xoay đều cây bút và cứ nhìn. Cũng có lúc thoáng qua thấy chiếc lá nhẹ bay trong gió lìa cành, nghĩ đến cuộc đời này cũng có lúc lại mong manh, có những điều ra đi nhẹ nhàng. Đôi lúc lại ước nếu sự ra đi của mình mà cũng được lựa chọn thì muốn đó là chiếc lá như thế. Khẽ nhìn, lặng lẽ ra đi không ồn ào, không có sự luyến tiếc nào cả. Đơn giản vậy là đủ. Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay. Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời”. Tôi cũng đang tự hỏi chính mình. Tuổi nào đây? Tuổi 20 hồn nhiên, yêu đời, vô tư trong sáng đi đâu rồi. Tôi đã đánh rơi hay quên lãng nó?! Vẫn đầy khao khát, vẫn ôm trong mình những lý tưởng hy vọng ở ngày mai, cũng có lúc lại e dè, sợ hãi, lo lắng. Cứ như chính mình đang đứng trên một dốc cao vậy, phải nhìn nhiều phía nếu không sẽ té ngã, còn không cách nhanh chóng là hãy lao dốc xuống. Đơn giản như thế sẽ nhận hai kết quả, mình xuống dốc thành công và như ý còn không thì sẽ té ngã đau, rất đau đấy.


Hôm qua ngồi chát với bạn. Tôi rất ít khi mở yahoo chát, nếu có mở thì vẫn để im lìm nhưng không hiểu sao hôm qua lại để sáng nick. Nói chuyện với bạn không nhiều, chỉ vài ba câu ngắn ngủi nhưng có lẽ lại làm bạn suy nghĩ về tôi nên mới có comment chân thật ở nhà tớ phải không. P hơn tớ một tuổi, nhưng qua cách nói chuyện tôi thấy mình quá “già” thì phải, không được cười tuơi, hồn nhiên, đáng yêu như bạn. Nghĩ lại chính mình tôi không có cái tuổi đó, “khi bạn hỏi ra trường có đi học tiếp không?”. Bất kỳ ai hỏi điều đó cũng làm tớ nghĩ nhiều P à, đó là ước mơ của tớ muốn tiếp tục con đường học. Bạn biết không? Từ nhỏ ước mơ của tớ là sẽ trờ thành một cô giáo vùng cao, sẽ hằng ngày đến bên bục giảng với những khuôn mặt ngây thơ, hồn nhiên, nhem nhuốc bùn đất. Được nắm những đôi bàn tay nhỏ kia dạy cho các em nét chữ đầu tiến. Ước mơ của tớ, rồi cũng có lối rẽ dành riêng cho tôi. Đặt nét bút ký vào đơn học nguyện vọng hai với ngành học mình chưa mường tượng ra, biết là sẽ gập ghềnh mà cứ cố chen chân vào. Chẳng hiểu ra trường sẽ làm gì? Nhưng khi học tiếp xúc với bao cảnh đời, được nhìn bao nụ cười hạnh phúc trong những điều nhỏ nhoi, được thấy những giọt nước mắt tủi hờn, trách móc sao lại bỏ mặc riêng em giữa cuộc đời bơ vơ. Nhìn những khuôn mặt, ánh mắt vẫn khát khao sống của những con người không lành lặn về thể xác nhưng tâm hồn vẫn luôn chất chứa tình yêu. Ngước nhìn lên tôi thấy mình xa vời để đi đến bao ước mơ dự định, khi ngước xuống thấy mình ích kỷ. Khi bạn nói “đi học tiếp đi, từ từ đã đi làm nếu không sau này sẽ tiếc. Đi làm bận lắm nên không có thời gian chơi. Giờ nên tranh thủ”. Nói với Phúc nhé, tớ không biết chơi, lúc nào cũng gop mình vào một góc nếu có cuộc vui. Chỉ cười chứ không thể hò hét, không biết vui chơi với bạn bè trong những ngày cuối tuần, lễ Tết. Ngốc quá đúng không Phúc?

Đến ở cái tuổi nào đó, khi đã 30-40 tuổi rồi tớ có tiếc không? Hy vọng lúc đó tớ làm được ước mơ và sẽ cười vui tươi nhất.


Tôi sẽ sống, và sẽ đi tìm chữ SỐNG mà mỗi con người đều muốn đạt đến. Tôi bé nhỏ giữa cuộc đời này quá, chỉ có khát khao, ước muốn, chỉ nói mà không thể hành động được, bất lực với mọi thứ diễn ra quanh mình. Có những đớn đau đến ngặt thở vẫn phải ngước nhìn mà thôi. Ai cũng bảo tôi hay boăn khoăn, day dứt trong cuộc sống nhiều quá. Khi nhìn lại mình chỉ muốn làm điều gì đó mà thôi, đôi lúc nghĩ nếu đánh đổi gì đó của bản thân mà nhìn được nụ cười mãn nguyện của ai đó tôi cũng sẽ đổi.


Chỉ biết lắng nghe, im lặng trong những bước chân về đêm tối. Bao nhiêu cơn mê vừa tuổi này. Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may. Tuổi nào cho chính em lúc này, rơi đi mất rồi. Vẫn một lối đi về, vẫn sự im lặng một mình. Khi viết ra những cảm xúc thường ngày mình cảm nhận luôn có sự nhìn nhận của một người quá tuổi, những gì em muốn nói đều được thể hiện trong “ngôi nhà bình yên này”. Một cuốn nhật ký bình thường, đánh dấu những gì trãi qua trong ngày, còn mong ở sự học hỏi, nhận xét để mình trường thành hơn. P à, chỉ vài dòng nói chuyện ấy mà bạn nghĩ về mình, tớ cảm ơn nhiều. Tôi không biết đùa, biết nói những câu châm chọc người khác, hay đơn giản là lấy lòng người khác tôi có quá nhiều điểm yếu, luôn đặt niềm tin vào người khác. Ngu ngơ lắm, có khi dễ bị “dụ”, rất tin người. Tôi biết với tính cách này với cuộc sống bon chen như hiện nay thì chẳng làm được gì cả, cũng muốn mình trở nên đanh đá, chua ngoa, mưu toan nhưng lại sợ những gì mình thu lại. Cuộc sống của tôi không phải dư giả, chật vật lắm chứ. Để đi học như hôm nay là cả một quá trình dài tớ cố gắng cũng như gia đình mong ngóng số phận của tôi sẽ không phải bám vào trời nắng hay mưa kiếm sống. Không phải lệ thuộc về ai trong mọi quyết định của cuộc đời sau này.  Im lặng trong tất cả, ngơ ngác giữa muôn trùng. Với những cơn mê không thành sự thật, ta vẫn ngóng chờ hình dung về mọi thứ, chấp nhận rồi tha thứ, mở lòng nhận lấy. Cố níu tay ra vương lấy tất cả, rồi chỉ ra nhiều thứ khác vẫn một sự bất lực. Liệu tôi có hồn nhiên, hồn nhiên đến bao giờ? Em xin tuổi nào. Còn tuổi trời hư vô. Bàn tay che dấu lệ nhòa. Em xin gì cho chính tuổi của em lúc này?.



Nói như bạn “ước sao cuộc sống này như thế giới ảo, dù có sự lừa dối nhưng vẫn là chân thật nhất vì nó nằm ờ phần tâm hồn. Sự ganh ghét, đua tranh không quá xô bồ”. Tớ ước sự bình yên trong mỗi con người hơn P ạ, muốn mọi người hãy dành cho nhau một chút thôi đủ rồi. Cuộc sống vẫn cứ như dòng chảy, luôn phải vận động nên không nên yêu cầu quá được. Lý tưởng quá sẽ dễ vỡ vụn mà. Tớ rất ít bạn, nhưng không thân. Cũng có bạn thân nhưng rồi qua những lừa dối với tớ nên không xem thân được, vẫn tha thứ, cười và chơi với bạn bè nhưng nó đã có khoảng cách trong chính mỗi người rồi. Tớ và bạn mới biết nhau, chưa một lần gặp mặt nhưng nghĩ rằng nó sẽ bền nhé. Cuộc sống là luôn hy vọng đúng không, nên tớ sẽ cố đi hết con đường gập ghềnh và đứng vững “TÔI ƠI” khao khát. Dù rằng đích đến chẳng có gì ngoài lớp sương mờ giăng kín nhưng tin ở ánh sáng sẽ xuất hiện trong đời tớ. Đứng ở ngã ba đường với một sự không định hướng nào mà chỉ lo lắng.


Tớ sẽ đợi Tết cậu về quê, lúc đó sẽ gặp nhau. Hy vọng năm nay Tết tớ đi chơi không ở nhà một mình ôm ti vi nữa. Sẽ đón xe ra quê Phúc rồi cùng nhau đi phố Hội nhé. Cùng hứa nào.

Tợ đợi...


Lời cuối, cảm ơn bạn nhiều.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét