Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010

Gió bấc.


Từng cơn gió bấc vẫn lướt nhẹ nhàng, có lúc lại gay gắt, gào lên với cái ánh nắng nhuộm vàng không tươi mới. Từng chiếc lá vẫn cứ xác xơ khi gió bấc gào qua. Khoảng thời gian gió bấc về cũng làm cho bao nỗi nhớ trào dâng, sự chờ đợi càng hiện lên với hy vọng khép dần sự mong ngóng. Ánh mắt nhìn xa xăm ra khoảng không vô định, sự thẩn thờ không mang tên. Lắng nghe từng cơn gió bấc, rít gào qua làn da với cái lạnh không bén ngọt, không tê buốt. Vẫn là gió bấc mang đến lạnh. Lạnh cả trong lòng.


Tôi cũng đang đợi từng cơn gió bấc về. Ghét bao nhiêu thì lại thèm muốn cơn gió bấc cứ mãi bên mình lúc này bấy nhiêu. Có lẽ không có gì đáng ghét chỉ khi những cảm nhận, những kí ức không vui gắn liền với gió bấc thì lại ghét bỏ chúng nên mới vậy. Giờ nhìn từng cơn gió bấc ghé ngang, thổi rì rào qua các tán cây, những chiếc lá xào xạc, xác xơ. Gió bấc về không nhẹ nhàng, không ồn ào. Và cứ thế từng làn gió cứ rít lên, chiều về cơn gió vẫn cứ muốn thét gào mạnh hơn thì phải?


Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi qua theo từng cơn gió mùa. Lá vẫn cứ thay màu áo, cùng hoà điệu với thời gian, với sự sống vẫn diễn ra. Ta lướt nhẹ qua mọi thứ, có khi lãng quên, còn mọi thứ bên cạnh ta không hề thay đổi, sự im lặng để hoà theo những cảm xúc riêng. Bao nhiêu buồn, giận, trách cứ, hay đó là niềm vui, sung sướng vẫn cứ thả theo hồn những cơn gió, từng chiếc lá, cọng cỏ. Thời gian với những suy nghĩ trái ngược nhau làm bào mòn tâm hồn, sự xơ cứng cứ song hành cùng ta.


Gió bấc đã về rồi, nhưng cơn gió vẫn cứ theo dòng thời gian đến rồi ra đi lặng lẽ. Ta nhìn gió lòng cũng như muốn gọi mời nhưng lại muốn gió bấc ra đi nhanh chóng, sự mâu thuẫn trong tâm hồn thì phải? Gọi mời tuổi thơ với mùi rơm rạ quen thuộc, với những nụ cười hồn nhiên, sự ngây thơ đến thèm. Đã xa rồi, và lại thêm một mùa gió về, ta cứ lớn dần lên trong từng cơn gió bấc lăn nhẹ qua các vách tường, qua tâm hồn ta. Gió đến không lên tiếng, ra đi không lời từ biệt, ta lớn với những đổi thay, còn gió bấc vẫn im lặng, sự quen thuộc khi mùa về, có lẽ ghét sự thay đổi.


Nét thân quen của làng quê vẫn hiện lên cùng với gió bấc. Một bức tranh nhẹ nhàng. Sự bình yên làm ta thấy yêu cuộc sống. Gió mang niềm vui, nỗi buồn, cả những miền kí ức không nên nhớ vẫn cứ được vẽ lên khi mùa này tiếp nối mùa kia lặng lẽ sang. Gió bấc về...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét