Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Đời lá bàng.

                                                                                               Sắc lá nhẹ nhàng màu đỏ ấy


                                                                                   Tôi nhẹ nhàng bước nhẹ trên lá


                                                                           Tình yêu vẫn đứng vững khi đã ra đi.


                                                               ***


Những cơn gió dịu dàng của mùa xuân đã bắt đầu e ấp ngoài cửa. Cái ánh nắng đã tươi mới với chút vàng, những cơn mưa xuân đang đến. Tất cả mọi thứ đều trở nên vui tươi, một sức sống tràn đầy chào đón, âm thanh của xuân đang ùa về nhẹ nhàng. Cây bàng cũng đang hoà mình với sự đổi thay của đất trời, không riêng gì cây cỏ vạn vật. Một năm có bốn mùa, bốn khoảnh khắc cuộc sống khác nhau. Cây bàng cũng vậy, cũng có bốn khoảnh khắc biến chuyển để làm tươi mới mình. Cháy đỏ trời khi mùa xuân đang mang hơi ấm đến, những tán lá đỏ rực với cơn gió nhẹ lướt qua, trút bỏ lớp áo màu đỏ để lộ cành khẳng khiu chia tay mùa đông. Rồi thay lớp áo xanh non, tươi mới đầy sức sống khi xuân đã về, màu áo ấy sẽ thành màu xanh thẩm dưới cái nắng oi nồng cháy khát của hạ.


 


Click the image to open in full size.

 


Chiếc lá bàng nhẹ nhàng rơi trong gió, buông mình xuống, như chính cuộc đời của lá đã rời xa. Khoảnh khắc giao mùa đông sang xuân, sắc lá đỏ cháy vẫn lặng lẽ đứng đó chờ "gió cuốn đi". Chẳng ai lạ với nhịp đổi thay của cây bàng vào mỗi mùa trong năm rồi. Bàng đã đỏ lá là xuân đã sang, cành cây khẳng khiu trơ trụi lúc này sẽ được thay màu xanh mới, chồi non sẽ vươn mình nhanh chóng với nắng về. Lá lìa cành nhưng cây vẫn không xót xa. Lá đỏ như chính những giọt máu mà mình cố tạo nên để nuôi dưỡng cuộc sống nay lại khẽ khàng rơi trong gió. Bàng vẫn giữ cho mình một sự mạnh mẽ vì hiểu đông tàn - xuân  đến đã là quy luật. Lớp lá này đi sẽ thay chiếc áo mới, chút vấn vương thì cũng không thể níu kéo lại với mình mãi. Bàng vẫn tin yêu, mạnh mẽ.



Nơi chiếc lá bàng đỏ là đang có một chồi non xanh ẩn mình với sự sống bên trong. Sự sống vẫn cứ tiếp diễn đời lá mới đến thì sẽ có sự kết thúc một đời lá trên thân cây bàng, bắt đầu chấp nhận cái nắng gắt của hè sang, cái gió mạnh bạo của đêm đông. Vẫn sừng sững giữa cuộc đời không chút sợ hãi.


Năm nay tôi lại được chứng kiến những cành bàng đỏ lá, không biết những nơi khác bàng đã đỏ lá chưa? Liệu có ai đó để ý sắc đẹp của bàng từ cái màu đỏ sậm đang biến đổi với bàng hay không?


Mỗi mùa bàng có một cuộc sống khác nhau, chút xáo trộn nhưng bàng vẫn không đớn đau, ngược lại càng mạnh mẽ, bạo dạn hơn trước ấm áp mùa xuân, nắng của hè, dịu dàng của thu,  mưa lạnh đêm đông. Bàng vẫn tin yêu cuộc sống này. Cuộc đời con người có mấy khi vững tin được như bàng?!, dầu rằng cuộc đời luôn có những buồn, vui, đau đớn và cả những bi kịch cuộc đời không tránh khỏi. Có lúc chính ta lại buông xuôi, trốn chạy, có lúc lại gào thét chán ghét tất cả. Nhưng nhìn những tán lá bàng mỏng manh trong cái màu đỏ ta lại thấy mình quá bé nhỏ, quá yếu đuối. Bàng tin yêu cái nắng, tin vào ngày mai thì sao ta lại không tin cơ chứ! Vẫn như tạo hoá đã sinh ra thì ắt hẳn có sự ra đi, có tàn rụng không trừ ai. Tàn rụng để rồi sẽ được hồi sinh thay thế, để tin yêu cuộc sống hơn, bàng vẫn biết và vẫn đối mặt với quy luật tạo hoá không dành riêng cho con người mà tất cả vạn vật trong vũ trụ này.


Chiếc lá lìa cành hôm nay thì ngày mai sẽ có một sự sống mới được hồi sinh. Một sức sống mới được hình thành, một cuộc đời mới lại chào đón với ánh nắng mặt trời, với mưa sa, với bão táp. Thời gian đã làm ta lãng quên nhiều thứ, đã lìa xa những thứ đẹp nhất để ào theo cái cuộn chảy của cuộc đời, để rồi đến một ngày đến bên kia đỉnh dốc cuộc đời ta nhớ và nuối tiếc. Khi ta sống với thời khắc, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời mà đã ngán ngẫm, cảm thấy bế tắc không dám đối mặt thì đó là một cuộc đời chưa đúng nghĩa.


Nhìn lá bàng úa vàng trong  nắng nhạt nhoà của thu thì trong đầu tôi lại ẩn hiện những câu hỏi như thế. Ta sống với những khát khao thì hãy đứng vững đi hết chặng đường, hãy như cây bàng với những chuyển biến bốn mùa khác nhau nhưng đã sống hết mình với những tình yêu và hy vọng đó là một tình yêu gió, yêu đất, yêu khoảng nắng vàng ngập tràn. Nó luôn vươn lên đón chờ như vậy luôn tự tin đón chờ tất cả, vì thế mà bàng là loài cây của nắng, của khát khao của niềm tin? Một sự tin yêu, lạc quan, bỏ qua muộn phiền, chấp nhận để rồi vươn lên.


Cây bàng sao bao mưa nắng lại khoác lên mình sự rắn rỏi, mạnh mẽ hơn với cuộc sống. Dù có bao giông bão, lạnh giá thì bàng vẫn còn đó, vẫn tồn tại và vẫn khát khao yêu cuộc sống này. Bàng là thế! Luôn vươn cao, tin vẫn cứ tin, yêu vẫn cứ yêu, và mơ vẫn cứ mơ. Bàng với niềm tin yêu cuộc sống.


 


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét