Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010

Dòng đời trôi lặng lẽ.


Hình ảnh


Cuộc sống với nhiều mối lo nghĩ, với bao bận rộn lo toan thường nhật. Vẫn con đường quen thuộc, bước chân đi về có lúc rả rời mệt nhọc lại có lúc nhẹ tênh. Ánh đèn vàng nhạt nhoà của phố đã lên, bao con người vẫn lướt dáng nhau. Từng cơn gió mùa với cái lạnh mướt, làn da cảm nhận rõ nhất. Sự tấp nập, hối hả với bao ánh mắt đủ sức thái của cung bậc cuộc sống trên từng khuôn mặt bao người. Những cơn gió ùa về với sự âm thầm, lặng lẽ,... thời gian cứ lập lờ như một dòng chảy bình yên nhất.


Ai trong chúng ta cũng muốn sống một cuộc đời nhẹ tênh, không âu lo, phiền muộn. Nhưng điều đó đâu có thể được, cuộc sống là một chuỗi dài những hành trình mà ta phải vượt qua. Phải có những cung bậc khác nhau thì ta mới cảm nhận mình đáng sống như thế nào khi sinh ra nữa chứ. Nhìn những con người lao động bé nhỏ sống dựa vào vỉa hè, chợt thấy buồn, mang trong mình sự nặng nề khi nhìn sự dọn dẹp để trả lại cảnh quang đô thị. Tiếng gọi nhau, tiếng í ơi, tiếng la hét, giành giật lại đồ của mình từ tay của công an giao thông, dân quân của phường,... Bắt gặp sự thất vọng, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má nhuốm màu sương gió của các cụ bà, những người đàn bà nghèo khổ. Đôi bàn tay rám nắng, đen đúa, gân guốc quá nhỏ để kéo đồ của mình lại, gồng gánh với “mưu sinh” quá nhọc nhằn. Vậy là gánh hàng hôm nay để có tiền cho ngày mai với cân gạo, chút cá, chút nắm đã không còn, đã vậy còn phải lo đến tiền nộp phạt để lấy đồ về.


Đôi mắt nhìn với sự ái ngại nhưng vẫn bất lực. Chính em với cuộc sống chẳng hơn ai trong dòng người đó nên thấy xót thật. Gánh hàng kia là nuôi dưỡng bao ước mơ đến giảng đường Đại học, đến lớp để mong ngày mai không phải sống chật vật, lo mưa, lo nắng. Bữa cơm sáng không lo chiều sẽ có được như thế hay không?


Phải chăng, cuộc đời không có gì là toàn vẹn, điều quan trọng nhất là ta đón nhận với thái độ và niềm tin như thế nào?! Có nên chối bỏ, ca oán, dang tay nhận lấy không hề hờn dỗi. Nhận để cảm thấy ta đã bằng lòng với mình được sinh ra...? Con đường đời còn dài, nên đâu phải dễ thay đổi nhưng trái tim của ta không hề thay đổi, rất cần cho sự sống. Ý chí chỉ vượt lên sống và mong đợi những hoài vọng một ngày nắng mới như lại sống trong một mùa mới sẽ nhẹ nhàng hơn.


Bắt gặp hình ảnh người đàn ông cùng với đứa con nhỏ trên hành lang bệnh viện để nuôi vợ. Cơn bệnh nan y không thể nào chữa hết, sống cùng với thuốc dật dừ để qua từng ngày, sự chịu đựng cùng nhau trong một gia đình cho em thấy cuộc sống muôn lối. Hằng ngày vẫn lặng lẽ chăm sóc vợ, đêm buông xuống là hai cha con lại ngủ trên ghế xếp mang theo để ở dãy hàng lang. Ánh mắt trong veo kia bị nhuốm màu cuộc sống bởi những khúc quanh co để thử lòng người đã hiện lên. Vẫn tiếng cầu nguyện một kỳ tích nào đó sẽ đến với gia đình, tiếng cười vui quây quầng bên nhau trong mâm cơm đạm bạc sẽ về. Nhưng đó vẫn chỉ là giấc mơ xa xôi...


Hạnh phúc bình dị.JPG


 


Sự âm thầm, lặng lẽ của một người đàn ông hằng ngày đi bán vé số kiếm sống vẫn đưa đón đứa con trai nhỏ đến trường. Con đường và bóng dáng của ông quen thuộc trong em. Giờ em dắt em xe ra khỏi cổng trường lại bắt gặp ông và đứa con trai với nụ cười hạnh phúc, ánh mắt sáng hiện lên. Nụ cười chính là liều thuốc giúp ta đến với cuộc sống nhẹ nhàng hơn, cả những mệt mỏi và già nua. Ngay cả nỗi ngậm ngùi, xót xa nếu ta mỉm cười sẽ nhìn vào dịu dàng đi chút ít. Con người sinh ra cần lắm “yêu thương”, sống mà đánh mất đi thì sẽ thấy gì ở ý nghĩa đời mình...?


Cuộc đời quá rộng lớn nhưng bước chân của ta vẫn bé nhỏ. Khát khao lớn, dang đôi tay để ôm tất cả nhưng vẫn không thể trọn được vào lòng. Ta được sinh với ánh mắt bao dung, độ lượng trong vòng tay ấm áp, nụ cười chào đón ta đầu tiên thì sao sống không trao cho nhau nụ cười phải không nào? Đời đã cho sự sống, hơi thở thì những gì mình có nên đón nhận, biết hài lòng để đỡ thấy mệt nhoà với đôi chân trần. Hãy cứ sống như bao người, đừng thu vén mình trong một nỗi niềm chôn giấu.


Đêm buông mình trong một màu đen im lìm sẽ là nơi nhường bước cho ánh nắng của ngày mới, với hy vọng và sự sống tràn đầy. Khi ta gục ngã thì hãy khóc, khóc để rửa trôi muộn phiền, để nhìn đời được mới hơn, tin yêu hơn nhưng đừng bi luỵ. Nó như một liều thuốc trấn an chính lòng tôi lúc này. Hãy nhìn lên phía trên cao sẽ thấy ánh nắng, gió và cả bầu trời trong xanh kia rộng lớn cũng đang vẫy gọi mình. Phía dưới chân là cỏ với màn sương sớm để ta cảm nhận mùi vị non xanh với sự sống tiềm ẩn. Bên cạnh ta còn có gia đình, bè bạn và cả những yêu thương. Cuộc đời với những trang sách cần ta lật mở. Dù con đường hôm nay ta đi tiêu điều, hắt hiu, lẻ loi, đơn độc, mệt nhoà ngày tháng gian nan vẫn có những con đường thênh thang, bình yên, hồn nhiên phía trước.


Ta vẫn phải đi hết con đường mùa xuân cuộc đời, đừng mòn mỏi trong những rong rêu, cay đắng. ta cần phải hoàn chỉnh mảnh ghép cuộc sống, bức tranh màu sắc cuộc sống để hoàn chỉnh trong đời sống. Đừng đặt quá nhiều câu hỏi mà phải cố gắng bước. Cứ thong dong và sống hết con người được sinh ra. Yêu thương không mong điều nhận lại, ta đã có một đôi chân thì cần phải bước vững, một trái tim thì cần phải biết tự sưởi ấm.


Ta cần phải sống hết mình. Đơn giản thế thôi. Để một mai nếu xa lìa cõi tạm thì ta ngoảnh lại sẽ không có “giá như...”, “nếu...”.


                                                                   ***


                                    Viết cho một chiều với nhiều nỗi niềm. Tự trấn an lòng mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét