Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2010

Nhạt. Tôi ơi...

Nhạt. Cho chính tôi lúc này.


Im lặng không nói gì. Hình như chán điều gì đó làm cho bản thân khó chịu, đôi lúc lại gàn gở một cách quá đáng chăng?


Có những Blog tôi chỉ lặng lẽ đến đọc tất cả các bài viết, dù viết khá nhiều, dài nhưng tôi vẫn đọc rồi lặng đi không một lời còm. Nhưng cũng có nhiều Blog tôi tìm đến như là một nơi giúp bản thân học hỏi nhiều hơn. Đến với cái thế giới ảo tưởng chừng như yên bình này là 2 năm, ở trang Plus này hơn một năm. Tôi lập nên chỉ để viết những cảm xúc thoáng qua trong cuộc sống hằng ngày, hay đơn giản chỉ là những kĩ niệm để nhớ lại. Thói quen viết nhật ký của tôi đã không còn khi rời thời học trò ngây ngô, viết như chính để cảm nhận một con người của chính bản thân mà có thể cuộc sống thực tôi không lộ ra. Chưa hề nghĩ rằng dùng “ảo” để tự thể hiện bản thân mình, phải cố chứng tỏ mình tài giỏi, cũng có thể làm được như bao người. Điều đó tôi nghĩ là ngu ngốc nhất.


Tôi đã phải một lần đổi số điện thoại nguyên nhân từ Blog, điên rồ xoá bỏ tất cả bài viết với những dấu ấn vui, buồn để rồi đổi tên khác. Một số người dùng đây để tán tỉnh, tìm kiếm một sự bình yên trong lòng, có người chỉ để kết bạn, giao lưu với nhau, nhưng không tránh khỏi nhiều người lạm dụng chúng để làm những việc không hay. Điều đó thì tuỳ vào mỗi người nhìn nhận mà thôi.


Nếu như tôi sai thì tôi sẽ nhận, không thích thì có thể xoá. Không ngờ đôi lúc mình lại nhạt đến sợ…


Tôi thể hiện mình thông minh ư? Mình là đứa ngốc. Tôi biết khả năng của mình tệ lắm chứ, đâu dám khua chân múa tay, làm hay trước mắt mọi người. Ngồi đọc mong được học hỏi để cho cái đầu bé tẹo này da cố thêm mà thôi, không ngờ đôi lúc lại thấy mình ngu quá. Chỉ số IQ của mình chỉ là trung bình, đâu có được sự thông minh đâu mà hiểu nhiều thứ.


Nhạt quá…Viết chẳng nên gì cả. Mày ngu thì nhận là ngu đi đừng có quá khắt khe…Mệt.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét