Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Cho tháng 12.

Thấm thoắt đã sắp qua một năm rồi. Thời gian cứ như một con sông bình lặng trôi. Có lúc ta hững hờ qua mọi thứ, cũng có lúc thấy thật nhanh chóng, lại có khi chậm rãi. Vậy là sắp qua một năm nữa. Ở  tháng 12, khoảnh khắc của sự chuyển tiếp năm, đôi lúc làm ta thấy một chút của sự thích thú, một chút bâng khuâng và một chút luyến tiếc.


Mới ngày hôm qua còn nắng ấm. Sáng ra đã có gió mùa ùa về, cái lạnh đến nhanh quá. Bước chân ra đường đã thấy những tấm áo ấm được mọi người khoác lên, nhưng chiếc khăn quàng cổ với nhiều màu sắc lại được dịp hí hửng cùng với cái lạnh se se của tháng 12. Nhìn quanh mình đã rộn ràng không khí giáng sinh. Những bản nhạc vui nhộn để chào đón năm mới được ngân lên,như một sự nhắc nhở thời gian lúc này sẽ nhanh lắm đấy. Em như muốn níu giữ lại cái khoảnh khắc này cho riêng mình, muốn để thời gian ngừng lại không có chuyển tiếp nữa.


Tháng 12, một tháng như bao tháng khác. Cũng chỉ dùng để người ta tính một mốc nhất định trong thời gian.  Em cũng tất bật với những khoản tiền cần nộp,  ba má lại tất bật nhiều hơn với  mưu sinh, với những áp lực của cuộc sống. Những người lao động càng chật vật hơn với bao khoản chi tiêu, lễ nghĩa ở những ngày cuối năm. Cái lạnh tràn về, đôi tay chai sạn của má cũng như những con người nông dân lại phải dầm mình trong nước để dọn sạ, chuẩn bị cho một mùa vụ mới. Em chỉ hỏi han này nọ nhưng không làm gì để phụ giúp được cho ba má, lúc này lại thấy mình là một đứa con hư rõ nét nhất.


Mọi người cùng với không khí chuẩn bị những món quà tặng cho nhau. Nhìn bạn bè háo hức mong ngóng Giáng Sinh về, có thể là sẽ được gặp người yêu, gặp bạn bè,…sẽ được dạo chơi cùng nhau, được hoà mình cùng với cái lạnh đêm Chúa Giáng Sinh. Được trao tay những món quà những câu chúc cho năm tới, chia tay năm cũ, hy vọng ở ngày mai. Còn em như thu mình trong một góc, không chờ đợi gì những cũng muốn chọn quà dành tặng cho ai đó chẳng hạn. Ai cũng bảo mình nên mở rộng trái tim ra để chọn ai đó mà yêu, lúc đó sẽ không lẻ loi mình trong những dịp đẹp như thế này đâu. Em không nghĩ nhiều, chỉ muốn riêng mình nên chưa sẵn sàng đón nhận từ ai đó mà thôi. Khi sinh ra là ta đã thấy hình như mình còn nợ cuộc đời nhiều thứ nên cứ mong sẽ trả dần dần để khi nào đó em ra đi sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Lúc dạo bước đến những gian hàng quà lưu niệm em chỉ muốn mua dành tặng cho ai đó để cùng cảm nhận sự ấm áp ngay trong cái lạnh, nhìn lại dáng của ba má thì lại muốn dành cho ba má nhiều hơn, em cũng chẳng đủ để dành tặng cho ba má, em lại nợ nữa rồi.


Từng cơn gió mang theo cái lạnh cứ như muốn kéo vào chính em. Lạnh, cái lạnh cùng với những cơn mưa rì rào. Có những lúc mưa rả rích cứ như những trào nước được phun ra. Cũng có lúc mưa lại nhẹ nhàng chỉ là những hạt nước bé tí tạo nên những lớp sương mờ, mưa như thế cứ dai dẳng cùng với cái lạnh tràn về. Mình là người ngoài đạo nhưng cũng hình như đang háo hức chờ đợi Noel, chờ đợi Chúa Giáng Sinh. Chỉ một chút nhỏ trong lòng le lói lên mà thôi, những tiếng cầu nguyện giữa mùa Giáng Sinh càng thấy rõ rệt khi đi qua nhà thờ, từng tiếng chuông nhẹ nhàng ngân lên, không khí chuẩn bị chào đón vẫn đang hối hả. Những bóng đèn rực rỡ, những món quà lưu niệm đủ màu sắc được bày biện khắp các gian tủ kính. Từng cây thông nhỏ được trang trí với nhiều màu sắc đã được bày biện khắp nơi.


Noel về. Vậy là một năm nữa sắp qua rồi. Trẻ thơ sẽ thêm một tuổi mới, đánh dấu một sự trưởng thành chờ đợi, còn đối với các cụ già thì lại thêm một tuổi đồng nghĩa với tuổi già cứ ngày càng đến gần hơn. Với ai đó một năm với những buồn đau quá nhiều thì ở khoảnh khắc này lại muốn nhanh hơn, còn với em lúc này thì lại sợ thời gian trôi tụt. Sợ đối diện với chữ ‘đời’, ai trong đời người cũng phải trãi qua cái tuổi hiện tại của em, có lẽ em đang sợ trôi tụt cái tuổi đẹp nhất của mình. Hai mươi em cho đời một giấc mơ. Có em về, thấy chân trời hồng hơn trước.  Có em về, thơ chợt có những vần vui. Nụ cười hai mươi khoe tình hiền lành.’(Hai Mươi- Mỹ Tâm). Cái tuổi bước vào ngưỡng ‘cuộc đời’ với nhiều cung bậc cảm xúc, chút lo lắng nhưng tràn đầy hy vọng, những khát khao và lý tưởng.


Tháng 12 này qua đi, lúc đó em thấy thời gian sẽ nhanh hơn lúc nào hết, em sẽ phải đối mặt với nhiều thứ đang chờ đón em phía trước. Qua tháng này em phải bôn ba tìm nơi đi thực tập, rồi chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp ra trường. Nhiều thứ em cần chuẩn bị khi tháng 12 qua đi. Rồi em cũng phải chia tay việc đèn sách, chia tay lớp học để đối diện với những hành trình phía trước, bắt đầu với guồng đua cuộc sống, với cơm áo gạo tiền. Khoảng thời gian này làm cho em cảm thấy nuối tiếc, suy tư nhiều hơn. Em vẫn thế vẫn kiệm lời ít nói, ít bạn bè, vẫn đầy những nhịp đập khát khao yêu, vẫn lặng lẽ, chất chứa nỗi niềm niềm riêng một góc. Và hình như thế nên em luôn làm cho mình già đi so với cái tuổi hiện tại của mình thì phải ?


Cuối năm đang cận kề. Những muộn phiền sẽ khép lại, cánh cửa niềm tin, vui tươi, tốt lành đang chào đón phía trước. Ở khoảnh khắc này con người sẽ bận rộn với guồng quanh của cuộc sống nhiều hơn, với những mưu sinh và lo toan. Dòng người trên đường cũng mang dáng vẻ hối hả, mọi nẻo đường đều tấp nập. Rồi sẽ khép lại những gì buồn nhất. Bình minh của ngày mai đang đến.


Chào đón Giáng Sinh, chúc cho tất cả mọi người đều an lành và hạnh phúc.


Image for myheartmoscow.wordpress.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét