Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Lặng lẽ ngày...

Chút ánh sáng ngày mới đang bừng lên. Mấy hôm nay trời cứ mưa, những cơn mưa làm cho con đường trở nên nhớp nháp, cuộc sống của những người lao động dường như ngừng lại. Bao guồng quay của cuộc sống trong chữ "cơm áo, gạo, tiền" hiện rõ trên từng khuôn mặt của những con người nhỏ bé kia nhưng vẫn không đủ mạnh để làm tắt đi nụ cười hướng đến cuộc sống của họ. Bao dáng người lao động như thầm mừng vì nắng đang dần lên, đã quay trở lại, bao tủ hàng được phủ bạc nằm với mưa mấy hôm nay được mở tung. Nắng bừng lên có nghĩa cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, việc lo cơm cháo hằng ngày dù nhọc nhằn nhưng được làm việc.


Guồng quay của cuộc sống, của thời gian cứ nhẹ nhàng lướt qua. Đôi lúc một mình nhìn dòng người qua lại tự nhiên làm cho em thấy rất nhẹ người. Những khi buồn em thường hay ngồi một mình trong một góc nào đó, hay đơn giản ngồi nhìn dòng người qua lại từ trên cao, và cứ thế em tự thả lỏng bao nhiêu mối cảm xúc rối tung trong đầu bước ra. Đôi lúc em lại thầm cảm ơn cuộc sống này. Có những người không hề quen biết gì nhưng gặp nhau vẫn dành cho em những nụ cười, những người gặp em họ có thể lướt qua thoáng chốc nhưng lại để lại dấu ấn trong em. Có những người âm thầm, lặng lẽ với công việc của mình với cuộc sống mưu sinh, cũng có người dành trọn cuộc đời mình cho người khác. Em cảm thấy thán phục cho sự âm thầm lặng lẽ với dòng chảy thời gian của những con người em không quen biết và cũng có quen biết.


Nhìn một người đàn ông đang dùng hết sức đẩy chiếc xe ba gác để chở hàng lại làm cho em nhớ đến kí ức nằm sâu trong em. Hình ảnh người đàn ông đó em đã thấy, em đã sống với nó cách đây vài năm. Một khoảng thời gian ngắn trong đời người nhưng lại in đậm trong tâm trí em. Nhớ những ngày hè nắng cháy, rát bỏng cùng Ba trên chiếc xe ba gác đó ì ạch với những chuyến hàng. Những ngày mùa hè nắng rát da, dưới trưa nắng cháy hai cha con vẫn phải kéo xe với những hàng hoá nặng nề trên con đường không một bóng cây. Em sống không nhiều, không làm được nhiều nhưng lại làm cho em hiểu hơn cái nỗi nhọc nhằn. Rồi cả những ngày đi học ở thời cấp 3 lê la trên xe đạp chở đá lạnh bỏ các nơi, chặng đường đi khá dài vậy mà cũng không hiểu sao lúc đó lại đủ sức đi đến vậy. Giờ nhìn lại thấy mình đi học không bằng ở những ngày cấp 3. Dòng chảy thời gian cũng dần xoá mờ trong em.


Cuộc sống nhọc nhằn hằn in trên vai, bao nhiêu con người lao động sống quanh em với những cảnh đời khác nhau. Em cũng thầm cảm ơn họ đã cho em có niềm tin hơn, tin vào cuộc sống nhiều. Những cảnh đời quanh em còn quá nhiều “Dấu chấm hỏi” rồi ngày mai sẽ ra sao, lúc này nhìn dáng dấp của một người đàn ông mà tự nhiên cũng thấy nặng lòng. Cuộc sống của gia đình luôn trông cậy vào chiếc xe ba gác và công việc đi xe ôm, nhưng hàng hoá ngày càng ế ẩm, người đi xe ôm cũng vắng thưa dần, có hôm cả ngày chẳng kiếm được đồng nào vậy mà cũng không tắt đi nụ cười ở chú. Gia đình chú có 3 đứa con nhưng hai đứa lớn thì đau ốm suốt, vài tháng lại phải đi nằm viện một lần, còn vợ đang sinh đứa thứ 3. Chật vật với vòng quay kiếm cơm bỏ bụng mà gian nan hết sức. Có lẽ thế mà em có thế chẳng khá hơn nhưng cũng cảm thấy tự hài lòng.


Có những người thoáng lướt qua em nhưng lại làm em để ý nhiều nhất. Đôi lúc sáng đến trường khi gởi xe em lại đón nhận một nụ cười từ chú trông xe, hay đơn giản là câu hỏi chào của chú chăm sóc cây trường. Những nụ cười đơn giản trao nhau nhưng lại làm cho ta cảm thấy cuộc sống này mến yêu đến nhường nào. Cũng không hiểu sao ở cuộc sống em lại được đón nhận những sự giúp đỡ không ngờ nữa. Em cũng đã bắt gặp không ít sự vô tình nhưng em cần có niềm tin hơn. Đơn giản cuộc sống mến yêu đến thế sao? Em cũng biết mình rất dễ bị tổn thương, cố giữ khuôn mặt với sự lạnh lùng, kiệm lời và ít cười.


Dòng tin nhắn bất chợt của má Ba ở trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi vẫn luôn được gởi đến mình. Dù rằng mình gắn bó với má chỉ có một tuần, hiểu má đến với các em bằng sự yêu thương thực sự. Cuộc sống của má chẳng hơn ai, má một người đàn bà lỡ duyên, cuộc sống lứa đôi không trọn vẹn, tìm đến trung tâm để tìm một niềm vui nhỏ của cuộc đời má. Từ hôm về đến nay má luôn hỏi thăm, tự nhiên nhớ các em ở đó, em hững hờ đến rồi đi, các em hồn nhiên tươi vui với ta trong chốc lát vậy mà để lại cho em một dấu ấn. Nhìn lại có những thứ đơn giản đến không ngờ. Mọi người đều lặng lẽ ngày qua ngày như thế đấy!

 

http://images.vietnamnet.vn/dataimages/200802/original/images1510289_1.jpg


Em lại thích nghe những bài hát cũ rích, trầm lắng một mình. Và lúc này đây tự nhiên thấy những câu hát trong bài “Một mình – Lam Phương” làm em đầy trầm tư hơn. Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau - Để rồi còn gì nữa cho nhau - Sáng trưa khuya tối, nhìn quanh một mình - Đường quen không tới, tìm nhau ngại ngùng - Chỉ vì đời mình, chưa có bình minh. Tìm ánh bình minh luôn là điều ta đang hướng đến. Bao ánh nắng ngày mới đang chờ. Dù con đường đi nào, ta song hành một mình vẫn luôn muốn ai đó bên cạnh dù đó là sự im lặng của người kia. Ở cuộc sống này đôi lúc ta hững hờ bước qua nhau nhưng lại làm cho ai đó nhớ, thấy thương nhiều hơn. Mỗi đoạn kết của cuộc gặp gỡ đều là nước mắt nhưng có khi đó lại là nước mắt hạnh phúc hoặc chia ly.


Một năm nữa sắp đi, năm mới sẽ qua cũng có thể như nhìn một cuộc gặp gỡ với nhau trong đời vậy. Khi chưa gặp ta đều mơ ước, hy vọng nhưng rồi gặp nhau cùng chung với nhau đi thì lại thấy quá quen thuộc và tầm thường, ta lại cố chạy đi tìm cái mới hơn, tốt hơn và thế cũng lạnh lùng bỏ qua bên mình đến khi nhìn lại muộn màng. Một năm mới đến với ta với sự nô nức, phấn khởi nhưng rồi quen dần lại thấy chẳng có gì hay hơn, chỉ vì ta luôn để chính mình sống với những rập khuôn, mô tuýp lập sắn rồi. Tình mới cũng vậy đấy, khi mới bắt đầu thì lại thấy đẹp, và trao nhau những gì đẹp nhất. Nhìn những bạn bè rạng rỡ với những nụ cười qua món quà bưu phẩm của tình yêu muốn dành cho nhau nhưng ở xa, nhìn nó vui em cũng vui. Thoáng em lại nghĩ trong đầu, có sự bền bĩ đến với nhau trong những khoảng cách lớn không? Liệu tình yêu có bền chặt khi ranh giới cách xa nhau về địa lý, về những ràng buột có đủ sức làm ta thêm yêu hay dễ cảm thấy mệt mỏi? Em đang nghi ngờ tất cả thì phải?


Vẫn cái lạnh nhưng ánh nắng đã bừng lên tươi mới. Mùa Noel về, chợt thấy ta với ta rõ nét hơn. Vẫn muốn chúc cho tất cả có một mùa Giáng Sinh an lành, ai cũng cơm nơ áo ấm, ai cũng được hưởng hạnh phúc. Một sự cầu chúc cho tất cả, trong đó có cả phần của riêng mình.


Ngày vẫn lặng lẽ trôi, em vẫn lặng lẽ riêng mình…


 


 


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét