Thứ Sáu, 16 tháng 4, 2010

"Khùng" của một kẻ đi dưới nắng.


Nắng. Cái nắng có màu gì nhỉ? Ai đó cũng bảo nắng vàng rực rỡ, hay nắng trong suốt chỉ biết cảm nhận qua cái cách nắng thể hiện với vạn vật mà thôi. Nắng kèm với nóng để tạo nên sự đồng điệu rồi cũng bật lên nền là nắng, nhưng mấy ai thấy được nắng màu gì cơ chứ. Nắng màu vàng hay trắng thủy tinh trong suốt với sự chói chang. Nắng vui hay buồn hơn mưa?


Nắng đẹp chứ! Và tôi thì lại than thở trong cái nắng


 “Mệt quá thân ta này
Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này
Nằm xuống với đất muôn đời”


Đôi chân rệu rạ, đau rát đến khổ sở bởi suốt ngày cứ bơ bơ mặt ra ngoài đường. Mệt lắm thân ta à, muốn tìm đến chiếc ghế để nghỉ ngơi nhưng không thể vì đường nào cũng cần ta phải đi và phải vượt qua. Hai ngày ròng rả, cầm trên tay là địa chỉ các cơ quan doanh nghiệp nhỏ, vừa để tìm hiểu về số lao động và việc làm trên địa bàn Tam Kỳ mà phòng LĐTB TP Tam Kỳ giao phó. Chao ôi, hơn 600 doanh nghiệp chứ ít ỏi gì đâu.


Tam Kỳ ơi, cái mảnh đất đi một vòng đã đụng đầu này có lúc lại làm bản thân mình đến mệt, cái nắng oi ỏi, cái nóng hừng hực lên từng góc ngách của mặt đường. Nắng không ngừng thả hồn vào từng ngách nhỏ, từng con hẻm vẫn cái oi nồng khó chịu. Cứ lửng thửng suốt ngày trên khắp các con phố, các hẻm nhỏ để tìm thu thập thông tin về lao động việc làm tại các doanh nghiệp. Phải chăng nên nói lúc này Tam Kỳ thành phố “đùi nhây”, cái gì cũng nghèo nàn mà lại cố tỏ ra dáng trong tất cả, đi rệu rạ các thân xác, mòn mỏi cả đôi chân mà chỉ thu thập được vài tờ giấy trong bảng hỏi.


Đôi lúc như bực tức muốn bỏ lại mà ngồi ngách nào đó, thấy hàng chữ dài lê thê tự nhiên nản hết ý không muốn gì hết chỉ cầu mong sao cho nhanh chóng xong việc này. Địa chỉ công ty, doanh nghiệp ngay tại số nhà đó, đường đó nhưng không có công ty nào cả, và có thì chỉ là lúc trước còn nay đã phá sản rồi. Lúc đầu lại nghĩ ở cái mảnh đất tí tẹo này làm gì có công ty “ma” nào cơ chứ! Nhưng không ngờ đi riết rồi nhận diện rõ ràng hơn, ghi địa chỉ công ty sai bét, không văn phòng, không bảng hiệu gì cả chỉ là trên doanh nghĩa mở công ty nhằm mục đích vay vốn? Hay làm gì đó chỉ có người mở công ty mới biết? Cũng lắm buồn hơn, khi mình hỏi về công ty đó có người nghĩ mình bên cục thuế nên cứ lãng tránh đủ kiểu, còn chuyện khai khống không đúng thực trạng công ty nữa chứ! Cũng đúng thôi, chỉ làm phiền họ chưa đầy 5 phút nhưng họ không thích cách tra khảo hay hỏi han về tình hình hoạt động công ty, cho mình cũng vậy thôi. Đúng không nào? Cái nhìn xoi mói, khó chịu, cứ ẩn hiện khi đến tiếp xúc nhưng đổi lại cho bản thân cái nhìn rõ hơn về cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, đừng quá lý tưởng trong mọi việc để rồi đổi lại sự thất vọng ê chề.


Số nhà mới và cũ cứ chồng lên nhau, có nhiều công ty mở trong các hẻm chỉ ghi địa chỉ khối phố, phường là xong, đi rệu cả chân, hỏi mỏi cả mồm, miệng khô cốc mà chẳng ra. Nói đến tên công ty chẳng hề ai biết, dù đến đúng địa chỉ đó nhưng hỏi số nhà cũ ai cũng lắc đầu cả. Cuộc sống ở phố khác hẳn ở quê, khó hỏi địa chỉ dù rằng họ có ở sát bên cạnh nhưng cuộc sống phần ai lo người nấy nên chẳng hề dính dán gì nhau. Đô thị hoá lấn lướt bao nhiêu cái đẹp của hàng xóm láng giềng, cái “tắt lửa tối đèn có nhau” thay vào những xô bồ của guồng quay cuộc sống nhiều hơn.


Mệt lắm chân ta à. Thêm cái “khùng” nữa làm bám theo ta rồi đó. Dạo mầy lần trước thì lang thang tìm hiểu về tình hình các hộ nghèo, nay lại là các doanh nghiệp, của ai phần nấy lo cứ xăn xía vào chi la mình khùng. Khùng quá đi chứ, đôi chân cũng ghét bản thân mình nhiều hơn chứ nói gì đến chiếc xe đạp là bạn thân đồng hành trên khắp các nẻo đường từ trước đến nay. Sáng nay đi đến tắt thở thì bỗng “bùm”, than ôi cái lốp xe đã phì phởn không còn chút hơi. Vừa dắt xe đi tìm tiệm sửa xe đạp, vừa dò tìm địa chỉ trên đôi chân đau nhức đã phồng rộp sưng tấy. Tiềm sửa xe đạp cũng khó khăn, đi rệu chân mà chả có đành dắt xe về nhà Cô Hai để đó sẵn đó mượn tiền đi thay xăm lốp, cứ cố đi cho xong đợt thực tập rồi thay nhưng không thể được nữa rồi. Cái nghèo cứ đeo bám thế này đây, nhưng cũng may chú sửa xe lần nào dắt đến cũng lắt đầu rồi tìm cái lốp cũ thay vào, còn xăm phải mua cho đỡ tiền. Hìhì, xe cũng sửa xong để tiếp tục hành trình mới. Dù tiền lúc này trong túi đã cháy khô không một xa nào.


Làm răng để giải quyết số địa chỉ doanh nghiệp còn lại để lấy thông tin đây? Còn đến hơn một nửa doanh nghiệp mà không tìm được địa chỉ vì nằm sâu trong các hẻm và khối phố, tô dân cư, hỏi han đủ cách nhưng ai cũng lắc đầu không biết. Và ta cũng lắc đầu muốn chán quá! Ôi cái thân rả rời...


Nắng hãy chỉ đường cho ta nhé!



P/S: Ai có cách nào chỉ giúp cách tìm địa chỉ nhanh gọn chỉ giúp với. Mệt lắm rồi.

 Không chắc em nhảy sông để giải quyết quá!


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét