Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

Xin cho tôi được tiếng thở than.


 


Xin cho tôi xin vạn lần rồi
Một góc này chỉ biết rong chơi
Xin cho tôi yên phận này thôi


Cảm giác chống chếnh, rơi rớt mọi cảm xúc để cảm nhận những gì quanh mình. Lại là “trống rỗng’ trong đầu với bao dòng suy nghĩ miên man chẳng có mà dòng suy nghĩ của cái đó quá xa xôi, hay chăng chính bản thân mình luôn khó hiểu rồi bất chợt chẳng định hình được gì cả. Nhớ lại những câu hát trong bài “Xin cho tôi” của Trịnh Công Sơn rồi chợt gọi lại chính mình hãy lấy lại cái sâu thẳm của bản thân mà viết, mà tuôn ra bao nhiêu chất chứa ở trong lòng. Xin một kiếp phiêu diêu rong chơi ở chốn trần đời rồi quên đi mọi buồn phiền trong chốc lát với nụ cười hiện hữu trên môi. Xin sự yên phận không tranh dành, ganh đua chỉ muốn là kẻ lãng du bốn bề quanh ta là nhà. Thèm như thế lắm, ai cũng mong cho bản thân sự bình yên rồi gọi tên “hạnh phúc”, điều đó đôi khi như là sự ước muốn và đi tìm.


Xin cho mây che đủ phận người
Xin cho tôi một sáng trời vui
Xin cho tôi đến tận nụ cười


Tôi nhìn người và muốn xin gì đó nếu có thể. Nhìn dòng xe cộ ồn ào, vội vã với bao nét mặt đầy cảm xúc hoà lẫn trong cái nắng chói chang, bên lề của ồn ào là bao kiếp sống nổi trôi khác còn chật vật với miếng ăn, manh áo. Sáng cũng ào theo dòng người kia, rồi lại tất tả nhưng vẫn không thể nào lãng quên cái nhìn vào bao dáng người cũng đang bắt đầu ngày làm việc nhưng cái dáng lại lầm lũi, im lặng với bao bước chân. Người đàn ông mù với chiếc gậy dò đường, trên vai chiếc túi nhỏ và tay cầm một bình nước chè xanh, một bịch sữa đậu nành. Ngày nào vẫn vậy, vẫn cái dáng đi với một gương mặt bình thản bước đi không tất bật, vội vàng. Bất chợt nhận thấy những con người với bóng tối quanh mình là cuộc sống, còn ánh mặt trời vẫn chỉ biết cảm nhận nhưng khuôn mặt tự nhiên cười tươi với điều gì đó thì tự thân mình như ai đó đã cho một niềm vui ở giữa con đường.


Ánh mắt em thơ vẫn đầy sự ngây thơ nhưng đã lấm lem với sự bon chen cuộc sống khi trên tay là những tập vé số, những tập báo rồi lang thang khắp các nẻo đường. Cụ già với dáng đi khắc khổ trên vai là một cái bao cùng với đôi chân trên các hẻm nhỏ, những thùng rác mà nhặt nhạnh phế liệu để kiếm cơm sống qua ngày. Tuổi già vẫn không được nghỉ chân, vẫn phải kiếm miếng ăn qua ngày với một nỗi lo bệnh tật ngày nào đó sẽ đổ xuống, rồi cảnh nằm vật vờ trong cô đơn giá lạnh cứ hiện lên từng ánh mắt. Có hôm đi trên đường giữa trưa nắng bắt gặp những thân phận bé nhỏ kia bị xỉu khi mà suố ngày dang dưới cái nắng, cái nóng như thiêu như đốt, ái ngại nhìn nhưng rồi ngậm ngùi trong lòng.


Vật vờ với kiếp người chăng? Hay bản thân dễ bị ám ảnh những hình ảnh mà trong cuộc sống luôn có kia. Nhìn rồi suy nghĩ về kiếp người với đời đôi lúc có những cái quá “phù du” đến và đi không hề biết trước. Với ta thế này, khi sinh ra hình hài lành lặn, cuộc sống vẫn phải gồng mình nhưng có gọi là “hạnh phúc”, bao em thơ khi sinh ra lại kém may mắn suốt cuộc đời, ngay cả tuổi thơ không được nguyên vẹn vẫn phải mang trong mình những cơn đau hành hạ. Dáng đi nhọc nhằn, liêu xiêu như muốn ngã của bao em nhỏ bị khuyết tật nhưng vẫn phải kiếm sống, vẫn muốn tự khẳng định mình. Hình ảnh của mấy em nhỏ kia vẫn bắt gặp khi đi trên xe buýt, hay đang lang thang ngoài đường, hay đi đến các trung tâm bảo trợ xã hội trẻ mồ côi, trẻ khuyết tật, trung tâm chăm sóc nuôi dưỡng người tâm thầm.


Sống. Người nghèo hay giàu vẫn phải sống nhưng rồi ai cũng thấy sao mình thiếu nhiều thứ quá vậy? Người giàu thì thấy mình sao không hạnh phúc, vẫn chưa đủ đầy. Người nghèo thì lại thấy cuộc sống của mình sao quá thiếu thốn, chật vật quá đỗi. Trong trưa nắng oi nồng, trên chiếc máy của bác xe ôm hay trên chiếc ba gác vẫn có những giấc ngủ dở dang, khắc khổ. Đôi chân đen đúa lộ rõ trên những chiếc võng của những người bán hàng rong tìm một bóng mát đang đưa mình theo nhịp võng với giấc nghỉ trưa. Đêm chìm sâu hun hút thì vẫn có những dáng người liêu xiêu ngủ vật vờ dưới mái hiên, dưới những sạp hàng hoá trong chợ. Rồi cả bao ánh mắt vô hồn, bước đi vô định của những con người không bình thường. Họ đã tạo nên cuộc sống với nhiều màu sắc khác nhau, như hai thế giới đen trắng hoà lẫn để rồi chính bản thân ta phải biết thấy rằng mình có được gì khi đã được sinh ra đời!


Đôi lúc nhìn người với bao nỗi niềm xen lẫn nhưng họ vẫn đi cùng ta trong cuộc sống hằng ngày. Và họ cho ta nhìn nhận lại những thứ mình đang có và không có từ họ, sự mạnh mẽ, vượt lên nỗi đau và hoàn cảnh để sống. Cách mỉm cười với cuộc sống, nụ cười không ẩn chứa nỗi buồn của kẻ khó hiểu như ta, cách nên biết chiến thắng bản thân vì “kẻ thù lớn nhất chính là bản thân ta”. Có thể họ lướt dáng trong cuộc sống ngày hôm nay nhưng ngày mai sẽ không có nhưng tôi xin cảm ơn đã cho tôi nhìn nhận lại sự “trống rỗng” đã chiếm lấy tôi lúc này.


“Xin cho tôi xin chỉ một ngày” Và xin cảm ơn đã cho tôi...!


 



 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét