Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

Không tên...!

                                            Chút hoang mang trong lòng...?


 


Lại một sự bất chợt trong câu nói, hôm nay đi photo sách về chuẩn bị học bài thi cho 2 môn cuối cùng. Vẫn câu nói về ngành học, “Công tác xã hội” là gì? Một sự ngập ngừng khó trả lời cứ quấn mãi, đã biết bao câu hỏi của mọi người về ngành học này rồi những bạn bè cùng trang lứa cũng vậy. Rồi cả những câu nói học ngành này đi miết vậy rồi sau này có gí đình thì sao? Chuyện đó là của sau này tôi không nghĩ đến nên không mấy quan tâm. Vì sao lại chọn ngành này? “Duyên” nghề đưa đẩy hay chăng, cứ nói tránh qua duyên nghề chọn người nhưng rồi vẫn chút gì đó trống vắng trong lòng thực sự. Ước mơ của mình đâu rồi, một cô giáo vùng cao được nắm đôi bàn tay bé nhỏ lấm lem bùn đất dạy các em nét chữ đầu tiên chứ không phải là một người làm công tác xã hội.


 


Đôi lúc đi ra ngoài không sợ gì mà chỉ sợ ai đó hỏi học ngành gì mà thôi, khó nói để cho người khác hiểu. Chỉ một cú nhấp chuột vào màn hình máy tính với dòng chữ “Công tác xã hội” thì có đến 11.400.000 kết quả tìm kiếm, bao nhiêu điều nói đến nhưng có thực sự nói hết bao lo lắng của những ai là sinh viên ngồi trên ghế nhà trường học ngành này không chứ? Tôi biết chưa có sự thống kê cụ thể nào để diễn tả hết, đâu đó vẫn có những bài viết cảm nhận của một người về ngành học với những sự việc được tiếp xúc và ấn tượng mà thôi. Nhiều khi muốn buông xuối mọi thứ để đi đến đâu thì đến. Năm thứ hai khi học ngành này tôi đã quyết định nộp đơn thi lại đại học lần 2, mọi thứ đã chuẩn bị tất cả chờ thi nhưng đến lúc nộp hồ sơ thi thì không đủ tiền rồi lại chần chừ không thi. Vậy là cơ hội lại bị tôi cho trôi tụt, vẫn cái nỗi lo nhiều thứ cho bản thân mình.


 


Những lúc chùng mình như muốn oà khóc, thất vọng lúc đi thực tế ở các cơ quan, tổ chức xã hội bị khước từ, rồi các vấn đề tiếp cận để tìm hiểu cứ như đi xuống biển lặn tìm kim vậy. Cũng nên nói mình may mắn đã được học đến ngành này là đã tiếp cận được với bao mảnh đời bất hạnh, những con người bên lề xã hội mà chẳng mấy ai để tâm đến. Nước mắt cũng có lúc rơi khi cảm thấy mình quá bé nhỏ giữa cuộc sống này chẳng làm được gì hết cả, cảm thấy như có một khối đá tẳng đè nặng trong lồng ngực khi biết bao nụ cười hồn nhiên kia đang phải gánh chịu những nỗi đau quá lớn. Những đêm mất ngủ vì bị ám ảnh với bao câu chuyện của người khác tác động mà chính mắt mình nhìn thấy. Ai đó đã từng nói với tối rằng: “Nếu tôi chọn ngành học này và cố bám với nghề thì nước mắt sẽ còn rơi mãi...” Phải chăng là vậy?


 


Mỗi môn học của ngành cho tôi sự vỡ lẽ nhiều điều. Biết rằng mình quá ngốc để hiểu hết và đủ lượng thông minh để xoay sở bao tình huống nhưng đôi lúc chính bản thân cũng có chút gì đó “yêu” thực sự, nhưng rồi nghĩ đến ngày mai sẽ là thế nào thì lại quên ngay nhường chỗ cho điều khác. Còn một tuần nữa là đi thực tập, ai cũng có nơi để đi còn bản thân tôi thì đang lo ngơ đi xin, vẫn sự từ chối của những nơi đến, chán nản cứ lien tiếp diễn ra trong đầu. Nhưng vẫn cứ tự trấn an bản thân cố lên để đi tiếp những bước tiếp theo. Cười một cái rồi lại nhìn về phía trước. Lúc sáng còn cười tươi với mấy đứa bạn về buổi thi đóng vai trong học phần kỹ năng sinh hoạt. Một đứa con gái luôn bị những đứa cùng lớp nói là “bà già” thì nay lại đóng vai một đứa nhí nha nhí nhảnh không thể tưởng. Lúc thử vai cứ cười vì ngượng nhưng rồi vẫn cố gắng hết mình để thấy rằng bản thân ta cứ cố gắng đi rồi sẽ có kết quả. Uh, cười vậy đấy vậy mà giờ lại với bao cảm giác hoang mang trong lòng cứ dâng lên. Mặc kệ mọi thứ được lúc này được không?


Viết cho lòng mình trong lúc cảm thấy chán nản nhiều nhất. Tự trấn an qua những dòng viết vô định trong lòng cứ tuôn ra... Hy vọng ngày mai sẽ có nơi nhận mình đi thực tập.


Buồn cứ dâng trong lòng...!


 



 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét