Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Chông chênh...!


                                   


 


Chông chênh! Cảm giác của sự hoang hoải không lối thoát cứ ám ảnh. Cũng mệt mỏi, chán chường, xen lẫn đó là không thể bỏ mặc mọi thứ. Phải cứ cố gắng hết mình để mỗi ngày trôi qua nhìn lại không còn thấy hối hận. Đặt ra biết bao mục tiêu dằn bản thân nên đạt được điều đó, cảm thấy áp lực cứ đè nén từng ngày. Kết quả thu được không bằng một góc nhỏ của công sức, nỗ lực bỏ ra chút nào. Đôi khi như muốn tìm một lối thoát của sự “ích kỷ” để vào quên lãng mọi thứ.


Nhiều khi gặp người khác không sợ điều gì ngoài câu hỏi: “Định ra trường làm gì chưa?” Dấu chấm hỏi to đùng ở đằng trước không biết sao trả lời. Rồi lại câu: “Em học ngành CTXH này cực lắm, mà lại là con gái nữa. Đi suốt à, công việc thì vất vả nhưng lương hướng chẳng bao nhiêu”. Tôi chẳng sợ vất vả, thèm đi nên mới chọn hướng ngành này mà bám nếu không tôi đã thi lại ĐH ngay năm 2 rồi. Còn tiền ư! Nó cũng quan trọng lắm, nhiều khi cần tiền đến điên lên đi chứ, nhưng rồi cảm thấy mình làm công việc mà đã chọn thì nên biết hy sinh vì nó để đổi lại bản thân cảm thấy không hối hận.


Còn một kỳ thi có tính chất quyết định là sẽ ra trường. Bắt đầu khám phá cuộc sống với bao lối rẻ nhưng thấy mình quá non nớt, lơ ngơ như “con bò lạc bầy”. Có đứa còn nói “mày hiền quá, cái gì cũng tin người để rồi dễ bị người khác ăn hiếp lắm”. Những đứa con gái cảm thấy mình không đi nổi trên con đường phía trước thì lại chọn hôn nhân làm điểm dừng. Ra trường sẽ có mấy cái cuộc vui của “kẻ bỏ cuộc chơi”, tự nhiên thấy đôi khi sống lại thực dụng? Tìm một điểm dựa, chọn một bờ vai để dựa rồi bỏ mặc mọi điều của cái tuổi còn đầy sung sức này.


Chông chênh quá đỗi! Mấy hôm nay lại tìm cách ngồi ở quán cà phê Trầm, ngồi để quên mọi thứ tỏng từng điệu nhạc không lời. Nhưng rồi gặp mấy đứa cùng lớp với nỗi niềm cũng tìm góc quán để mà lắng lòng lại, những câu chuyện với tiếng thở than tiếp nối nhau. Lặng im, mỗi đứa lại tự theo dòng suy nghĩ riêng với cái cách khuấy cà phê, ngồi nhìn theo hướng xa xăm...


“Bệ rạc, phờ phạc, gầy, xanh,...” Những từ của người thiếu sức sống lũ bạn đều dành cho tôi khi gặp mặt. Tệ hại thật! Những hình ảnh của mấy đứa trẻ mồ côi hôm trước đi gặp lại cứ ám ảnh mãi. Cảm giác bất lực cứ đan xen...! Thèm được phiêu diêu trong quên lãng. Vẫn tự thu mình trong vỏ ốc để che đậy mọi thứ, hay chăng ta quá yếu đuối...?


Chông chênh, hanh hao theo màu nắng rát...


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét