Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

Tuổi thơ em đâu...?

Không phải hình ảnh người đàn bà bên ngọn đèn dầu ôm đứa bé nhỏ, tiếng khóc thét ngồi bán trứng lộn vẫn thấy mọi lần khi đi qua con đường quen thuộc. Màn đêm buông xuống như kéo theo cả cái buồn của cuộc đời bao người


Những đứa trẻ nhỏ dại, ngây thơ. Ánh mắt đen láy, tiếng cười lấn át cả một không gian vắng lặng của trung tâm trẻ mồ côi sơ sinh tỉnh QN. Cái vui vẻ ngây ngô cũng không thể nào lấn át được tiếng khóc thét của bao đứa trẻ thơ ở phòng bảo mẫu sơ sinh. Lần đầu tiên tôi được dịp ngắm lâu từng khuôn mặt em thơ đến vậy. Mỗi đứa mỗi vẻ khó diễn tả hết, tiếng ru dỗ dành như khan đặc giọng lại. Câu hỏi ẩn hiện trong đầu của từng người bọn tôi. “Vì sao sinh em ra trong cuộc đời...? Cha em đâu? Mẹ em đâu?”


Buồn lắm! Đến rồi chỉ mang trong lòng sự nặng nề, hình ảnh của mấy em nhỏ cứ ám ảnh quẩn quanh trong đầu. Có những em mới được có một ngày tuổi đã bơ vơ lạc lỏng. Có những em hoàn cảnh nghiệt ngã hơn những gì tưởng tượng.


Thuý. Một cô bé 11 tuổi. Nhưng đâu có ai có thể ngờ rằng ở độ tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” như em lại có thể sâu sắc, già dặn đến không ngờ. Ánh mắt trầm buồn, ít nói, ít cười. Tự tách mình trong một góc nhỏ như để che đậy mọi nỗi đau em cảm nhận được ở cuộc đời này. Bố em bị tai nạn chết lúc em mới có 1 tuổi. Mẹ bị tâm thần nặng. Hỏi đến ước mơ của em là gì? Em trả lời: “Được ở bên bà Ngoại, bên mẹ và có tiền để tiếp tục đi học”. Nhà và trung tâm mồ côi quá xa, mỗi năm được về thăm bà và mẹ có vài lần. Nhiều lúc em muốn được ôm mẹ vào lòng, được nói mọi chuyện mà em biết ở trường, ở trung tâm cho mẹ nghe nhưng không thể. Mẹ em không biết gì cả, đến cả em nhiều khi còn bị mẹ cắn, đánh khi lên cơn. Em chỉ có thể nhìn mẹ từ xa qua khung cửa sổ nhỏ, mẹ vẫn bị nhốt ở căn phòng tối từ khi em được 1 tuổi đến nay.


Tuổi thơ em đâu? Ai đã lấy đi? Vẫn hai chữ “mồ côi” nhưng lần nào đến rồi đi cũng đều buồn cả. Những tổn thương tâm lý ngay từ khi còn nhỏ đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm hồn trẻ. Cảm giác hoài nghi, không có niềm tin ở mọi người đã được đánh dấu ở chính tuổi thơ. Nhưng chúng ta đã làm được gì để tiếng cười kia sẽ không mang trong mình sự lo âu? Như Thuý, học rất giỏi, là một lớp trưởng nhưng em vẫn bị bạn bè trong lớp trêu chọc là “con mồ côi”. Rồi cái ước mơ nhiều khi quá bé nhỏ mà lại không thể nào để giúp!


Ở trung tâm trẻ mồ côi sơ sinh, những đứa trẻ được nuôi từ 0 tháng tuổi đến 12 tuổi sẽ được chuyển sang trung tâm mồ côi ở Hội An, có khi ra làng Hy Vọng, SOS ở ĐN. Mỗi lần đến nơi mới các em phải làm quen với môi trường mới, cuộc sống mới. Cơ chế phòng vệ trong mỗi tâm hồn non nớt cứ lớn dần lên khi phải chuyển nơi sống, thêm một tuổi đời...


“Vì sao sinh em ra trong cuộc đời...như dấu chấm hỏi...Hỏi giữa cuộc đời...?”


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét