Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

Cát bụi...!

Sẽ hát gì về cuộc đời này nhỉ?


 


“Hãy nói về cuộc đời - Khi tôi không còn nữa - Sẽ lấy được những gì - Về bên kia thế giới…” Nói như vậy thì sống cả một chặng đường gọi là “cuộc đời” sẽ vứt bỏ tất cả để về theo đúng nghĩa “cát bụi”!


Sống một đời bình thường rồi làm cuộc đi cũng bình thường. Đâu đó vẫn có nhiều người vẫn tin vào thế giới của người sau khi chết đi, nên họ bùi ngùi một chút rồi lại mỉm cười về với hiện tại của người sống. Không một ai cả cuộc đời đều là nước mắt cả.


Tiếng nhạc đưa linh cứ dìu nhẹ, trỗi lên khúc thê lương, nhỏ từng giọt dắt linh hồn “người đi” theo dòng khói nhang trầm mặc.


Đã bao lần tự hỏi, mình đang đứng ở một chợ đông đúc ồn ào, vô hình. Như một đứa trẻ non nớt, ngơ ngác chỉ biết nhìn.


Một sự ra đi đến nhẹ lòng sau một giấc ngủ. Không đau đớn, không nợ lòng gì, không có sự níu kéo của ai đó khi ngước mắt nhìn. Và đừng hỏi “Vì sao, vì sao…”. Hãy để nó là im lặng…


Cuộc hành trình dài mang tên “cuộc đời” nhiều khi ngắn ngủi, có khi lại quá dài cho một ai đó. Cuộc đời có dài lắm không? Cuộc đời có chênh vênh trong những nỗi niềm, trong hành trình đi trên con đường cuộc sống!.


Nếu không hy vọng ở cuộc sống thì vẫn chỉ biết âm thầm mà cố đi cho hết đường “cuộc sống” để rồi sẽ mang theo sự khắc khoải. Cuộc đời đôi khi là sự lặng lẽ sống cho những mất mát và buồn thương. Để rồi mùa đông lại tiếp tục sang một mùa mới, ráng vượt qua “Khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi…"


Cứ ngân lên khúc hát về cuộc đời để rồi sẽ tìm được câu trả lời cho chính mình! Hãy cứ để nhẹ nhàng...


 



* Viết dành cho đứa em ở TTMC Đại Lộc. Thanh thản em nhé! hãy rửa mọi hận thù bằng nụ cười, rồi ba em sẽ nhìn nhận lại những sai lầm đã làm nên cuộc đời buồn cho em! Đi em nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét