Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Nếu ngọn đèn tắt...?

Đã bao lần tôi nhìn thấy cái chết của mình. Có lẽ điên rồ khi mà còn sung sức trẻ, cuộc sống rộng mở phía trước khi còn một chặng đường dài. Tôi luôn đặt mỗi con người là một ngọn đèn ở bóng tối, khi ngọn đèn nào le lói, tắt lịm là một người ra đi về với đất lạnh, nhưng một cái chết nhẹ nhàng nhất là chìm trong giấc ngủ sau một đêm. Lặng lẽ. Không đau đớn. Không quyến luyến với hiện tại và những người thân. Nhưng được mấy ai có được cái chết nhẹ nhàng như vậy, con người không tránh khỏi vòng “sinh, lão, bệnh, tử”. Cuộc sống của người này có giàu có hơn, người kia cả đời luôn nghèo khổ nhưng có lẽ đã có một lá bài số phận đã an bài, cái chết là một sự ra đi cuối cùng nhưng đều là bình đẳng như nhau.


Có giấc mơ nào đêm qua thấy thân mình được đặt trong một chiếc hòm hoang lạnh. Không gian im tờ và giấc ngủ của tôi cứ thản nhiên. Tôi thấy mình lạc lõng trong bóng tối vượt qua bao cánh cửa với tiếng í ới, hù hờ lạnh ngắt của những linh hồn. Đi qua những chiếc cầu được bắt qua không phải là dòng sông mà toàn là rắn. Quẩn quanh văng vẳng đâu đó là tiếng la hét vọng về từ ngóc ngách lạnh lẽo. Rồi giấc mơ bị đánh thức, cảm thấy sợ hãi nhưng muốn biết cái kết mình sẽ bị đay ải như thế nào ở địa ngục, hơn nữa còn muốn biết có cuộc sống thứ hai sau khi chết đi không. Câu hỏi cứ đè nén.


Đôi khi một sự bế tắt nào đó, chán chường đã nghĩ đến cái chết. Làm thế chẳng hoá ra là sự ích kỉ của bản thân, còn phải sống tiếp tục để nếm bao hương vị đời. Một con người sống trọn vẹn khi đi hết chặng đường với nụ cười và nước mắt, khi ngọn đèn của mình tắt đi thì mới được dừng lại. Tôi còn phải sống “trả nợ” đời đã được sinh ra, vì Ta nợ, còn nợ cuộc đời - Nợ từng hạt cơm xẻ đôi - Ta nợ, còn nợ bạn bè - Từng giọt cà phê đắng môi - Ta nợ mẹ hiền lời ru dưới mưa - Cha già bạc đầu vì bao nắng mưa - Ta nợ cuộc đời áo cơm bao mùa” (Nguyễn Nhất Huy).


Phải sống trước đã, phải sống trọn kiếp con người được cha mẹ sinh ra, không được từ bỏ dù đôi khi có mệt nhoà. Đã bao lần trong hơn 20 năm ở cuộc sống này đón nhận bao sự ra đi chóng vánh của một kiếp người. Một cái kết đời người quá nhanh không chuẩn bị trước để rồi cảm thấy hụt hẫng, đánh rơi một thứ quý giá nhất. Đôi khi lại ngơ ngác nhìn sự ồn ào trong màu trắng, tiếng nhạc dạt dìu đưa linh hồn về với đất yên nghỉ. Buồn. Nhìn lại đời người quá ngắn ngủi.Nhìn nụ cười còn vương trên di ảnh tự nhiên thấy đôi khi chết là giấc ngủ dài. Người còn sống thì thương thì nhớ đó nhưng cũng mau quên. Hôm nay đau buồn, ngày mai nụ cười đã ở trên môi để tiếp tục guồng quay và con đường mang tên “cuộc sống”.


Một cơn gió nào đó vô tình thoảng qua. Chiếc lá rơi nhẹ, xoay vần. Nhẹ tênh. Đời người dài ngắn trong màu xanh non mơn mởn, đến xanh xao của đời và úa vàng của sự sống đã dừng lại, để lìa xa cho một sức sống mới hồi sinh. Có tiếng khóc than ôi hay nước mắt lặng câm? Ra đi để một người trở về. Đời lá mong manh ...!


 


 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét