Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Thêm một...

Cho riêng em trong những giây phút bất chợt. Đôi khi ta vô định đi trên một con đường, cứ ngơ ngác bước đi dù rằng không xác định được hướng. Ta như một hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc mênh mông, cứ lăn tròn trong từng cơn gió xoáy. Cười hồn nhiên với mênh mông nắng cháy, nhưng hạt cát nào cũng có linh hồn.


Cho riêng tôi của một phần ba cuộc đời. 21, thêm một tuổi đời. Thêm tuổi, tức là thêm một sự già dặn còn ta là gì đây? Như một đứa trẻ ngơ ngác đứng nhìn sự vận động quanh mình, rồi cảm thấy quá hối hả không kịp bước thu mình trong một góc riêng. Gom mọi thứ nỗi lòng chất ngất không nói gì, một sự im lặng nhiều khi đến sợ. Tôi đang khát thèm cái gọi là “ngày xưa”, cái ngày dang dắng đến tóc cháy khét, đôi tay lúc nào cũng lấm lem bùn đất. Thèm được tung tăng trên khắp cánh đồng cùng cới cánh diều và lũ bạn gần nhà, cả những buổi trưa trốn nhà đi bắt cá ở ruộng. Tuổi thơ nhọc nhằn với từng gánh củi trên vai, thuở cùng cha với chiếc xe ba gác chở hàng khắp các nẻo đường Tam Kỳ. Cái tuổi ai cũng bảo bị “cặn nắng” đến bao giờ mới lớn nổi,…Quá nhiều gian kí ức để mơ về ngày xưa cũ kia.


Cho ta thêm một tuổi, một cái nhìn mới, chân trời mới phía trước. Vô định? Vẫn nhịp chảy giây, phút, giờ trong từng ngày rồi cuốn đi mọi thứ để rồi ngẩn ngơ nhớ, nhìn về thời xa vãng mà thèm, mà khát hơn. Phải chăng ta quá “hoài cổ” với ngày xưa để rồi không thay đổi kịp với hôm nay, rồi bỗng dưng thấy mình đơn lẻ!?


Đáng ra phải hát ngêu ngao khúc ca của mình ngày hôm nay, ngày ta được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ngày ta biết hương vị cuộc sống. Cảm ơn “người” đã sinh tôi ra. Cảm ơn cuộc sống cho tôi từng giây phút để được cảm nhận bên mình. Ta hạnh phúc được sinh ra, nhưng lại quá tệ vì chưa làm được gì cứ vô ích từng ngày để những khoảng trống thời gian. 21, với ai đó đã có được sự thành công. Tôi hôm nay vẫn đứng giữa chặng đường ngơ ngác không hướng…


Thêm một tuổi, 21 rồi. Quá nhanh phải không thời gian? Nhưng hôm nay tôi phải vui, phải cười mới được. Ngày chào đời, tôi khóc mọi người cười. Vậy hôm nay thêm một tuổi phải cười để còn đi tiếp trên con đường không có bến bờ…


P/S: Ngày Gia đình Việt Nam (28/6), chúc tất cả mọi gia đình hạnh phúc. Mọi em thơ đều sống trong vòng tay bố mẹ, nụ cười của gia đình.


                                                                                        Ngày của tôi (28/6/2010)


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét