Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Sen...!


 


Một mùa hè nữa, một mùa sen nữa lại ngát hương giữa cánh đồng nắng chói chang, khát nước. Lâu rồi không được nhìn sen, ngắm sen. Nhớ lúc nhỏ háo hức mùa sen không phải để hít hà cái hương thơm hay để ngồi lặng hàng giờ của buổi chiều ở đầm sen như bây giờ, mà là mong đến để được đi hái trộm hoa sen để thoả mãn chơi, hái đài sen rồi bóc cái vỏ xanh và tim sen đắng ngắt để ăn hạt sen còn non. Cái tuổi nghịch phá đã qua rồi, giờ chỉ còn là gian kí ức nhỏ mà nhớ đến quay quắt. Nhớ cái nắng gắt, nhớ hương sen giữa cánh đồng khô cháy, nhớ nụ cười hồn nhiên, nhớ những buổi trưa trốn nhà đi nghịch phá...


Lúc nhỏ cảm thấy vui nhất là thu được nhiều chiến lợi phẩm từ cuộc hái trộm sen mà không bị ai phát hiện. Rồi ngồi lại hả hê cười, chia nhau phần đài sen hái được ngồi nhâm nhi cái vị ngọt của hạt sen. Sao cái cười lúc nhỏ hồn nhiên, trong veo đến thế! Dù rằng nếu bị phát hiện ra việc hái trộm là sẽ nhừ đòn từ ba má, bị rầy la của chủ đầm sen. Giờ chỉ thèm được nhìn cánh đồng sen trải dài bát ngát nhưng thấy hiếm thật. Không còn được mấy đầm sen như xưa, khắp các chân ruộng đầy vết nứt, khô cốc, cây lúa đang khát nước hằng giờ nên chẳng còn ai mấy để tâm đến trồng sen nữa.


Nắng có gắt gao, nước có thiếu thì cũng không thể nào ngăn hương hoa dạt dìu khắp cánh đồng. Có quên sen, quên hương hoa nhưng nó vẫn đẹp, vẫn “gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn”. Những cánh sen hồng vẫn nở cho sắc hoa giữa nắng và đất trời mênh mông, cuống lá xanh vươn mình che chở. Không biết có phải vậy mà tôi lại thích sen, nhưng sen trắng là nhất. Có lúc lại muốn tìm một cây sen về trồng trong ảng nước, có “điên” không nhỉ!


Hạ có khắc nghiệt nhưng vẫn sen hồng nhẹ nhàng, lá xanh vươn tìm sống hết mình. Sen còn gợi đến miền kí ức của tuối thơ đầy phá phách mà giờ đã quá xa khi thời gian không có sự dừng lại, se thắt một nỗi nhớ trào dâng!


 


 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét