Thôi anh nhé! Người cứ quay lưng đi về con đường hạnh phúc riêng mình. Bình yên cho người, xin đừng ngoảnh mặt lại con đường mưa bụi ta vẫn đợi bấy lâu. Bỏ mặt riêng ta đẫm mình trong những giọt mưa buồn, người hãy quên lời nói yêu thương hôm qua, trong khoảnh khắc ngắn ngủi người rụt rè kéo ta về bên, đủ làm ta hạnh phúc trong một phút giây. Người cứ đi xin đừng dằn vặt một phút giây nào, dẫu trong lòng réo gọi, bởi đó là những yêu thương của một người đàn bà 30 mươi dành cho người.
Những yêu thương ta trao người từng ngày qua rất thật, để rồi hôm nay cần phải quên để quay lưng, trả người về chốn hạnh phúc quây quần, nơi người kia của anh ngày đêm ngóng đợi. Mưa giăng lối ta về, nắng vẫn vàng trong trên con đường, ta quay lưng từng ngày vật vã sống, cười, khóc bước qua nỗi đau để yêu người, dù đấy chỉ là một lần, và ta hạnh phúc trọn vẹn trong một khoảnh khắc mong manh.
Người cứ hạnh phúc đang đón đợi, quên đi một người đàn bà cô đơn như ta với những khát khao yêu thương đến cuộn cháy lòng và đã cháy lên rất thật khi bên người. Người đàn bà trơ lì, chai cứng, nhạt nhẽo, cũng ngọt ngào nhưng cũng rất là đắng chát. Ta vẫn là ta cô độc, mong manh đến tội nghiệp, người lướt đi qua ta bằng con mắt thương hại nhưng đâu biết rằng ta đã tôi luyện mình thành một thanh sắt nguội lạnh. Chính người lại làm cho ta chấp nhận làm người tình không danh phận lầm lũi đi bên cạnh đời anh, góp nhặt yêu thương từ vết thương lòng mà ngày hôm qua đã bắt đầu chai đi. Bởi yêu thương nhiều, nên nhìn nhau trong im lặng, để ta lấp đầy chỗ khuyết mà người đang thiếu, buồn chán và cần đến ta trong giây phút yếu đuối của một người đàn ông lúc đó. Rồi hôm nay ta cần phải buông tay để người về bến bờ riêng của mình, người sẽ để quên ta bên đường lăn lóc, chật vật một mình trong nỗi cô đơn, rồi thời gian người cũng sẽ quên ta trong cuộc đời còn lại. Lúc này anh cần về bến đỗ mà tuổi trẻ với những bước chân mà có lúc bên ta đã bị lãng quên, khi hư danh, con ngựa trong người đã chùn chân thì bến đỗ cuối cùng anh cần đến không phải là ta hiện tại hôm nay, mà là chị ấy sẽ kề cận người với những bước chân con lại.
Chấm dứt cho một cuộc tình, chấm dứt cho những tháng ngày bình yên hạnh phúc sẽ phải trở thành quá khứ. Bàn tay ta buông nhẹ bẫng, tội gì ta cứ phái cố siết chặt thêm sợi dây đã đến lúc căng trên ngọn lửa sắp tàn!. Chấp nhận nhìn anh đi trên chiếc bóng tình yêu của những ngày hạnh phúc, tình yêu ta giờ cần phỉ nằm vùi sâu trong cát. Bởi không có hạnh phúc nào là mãi mãi? Ta kiêu hãnh nhìn anh đi qua mà không rơi nước mắt. Yêu thương muôn đời không có tội, chỉ có con người tự tay giết chết nó đi từng ngày, yêu thương nằm gọn trong tay mình, trong khả năng định đoạt đã không nắm lấy mà lại ném nó đi xa.
Người đi nhé! Và giờ đây ta cần một sự thoát ly cho bản thân, không thể cứ chờ đợi những ban phát yêu thương từ người như một kẻ ăn xin ngửa tay chờ đợi sự bố thí. Cười đi và quay bước. Chúng ta mãi là hai bờ của dòng sông, cách nhau đôi dòng nước nhưng cứ chấp chới. Khép lại một tình yêu thương gay gắt!!
Lời cuối cho người đi. Khép lại yêu thương trong ta dành cho người từ đây…