Tự nhiên tôi muốn chửi, muốn văng tục. Chửi cho cái nghèo, chửi tiền, vì nó ảnh hưởng đến nhiều thứ quá! Có lẽ tiền là bất hủ, nó là chất tiền đề để làm nên mọi thứ, kể cả hạnh phúc cũng có được nếu có tiền!? Tiền làm nhạt nhẽo đi mọi thứ, nó làm cho ở mỗi con người ngày càng “nghèo” đi. Những ngày năm hết Tết đến này con người lại bận rộn hơn trong những lo toan. Dòng xe cộ lại ồn ào hơn, sự hối hả hiện rõ trên từng khuôn mặt của mỗi người. Trời vẫn mưa từng giọt lất phất nhưng mang kèm theo là cái rét buốt tím tái. Mưa cứ như thế kéo dài gần cả tháng nay, bao nhiêu lời thở than về cái mưa cái lạnh khó chịu này. Hơn hết lời than phiền ấy vẫn nhiều từ những người lao động nghèo, bởi họ mong cái nắng ấm để kiếm tiền, mưu sinh cuộc sống dễ dàng hơn, sắm sửa lo một cái Tết với hy vọng sung túc hơn năm trước. Mưa và lạnh đâu có biết bao nhiêu nỗi lo toan trong những lao động nghèo như thế, bởi họ những ngày cuối năm là những ngày họ bận rộn, chật vật mưu sinh lại dễ dàng kiếm tiền hơn ngày thường và đó còn là nguồn sống cho những ngày Tết. Trong đêm khuya, những ngôi nhà im lìm bao giấc ngủ ấm êm thì bên ngoài kia những bác xe ôm đứng co ro trong cái lạnh để đón đợi khách từ chuyến xe đường dài, bao người con về quê ăn Tết. Bao bóng dáng lụi cụi lặng lẽ với đủ mọi công việc, chị lao công quét rác, xe hàng rau về chợ... Hai đứa cùng làm cũng đang co ro trong cái lạnh, những cơn gió rét mướt vẫn vô tình thối tấp vào người. Nhưng tự nhiên thấy thương và xót ruột cho một con bé, nó mới học lớp 11, được vài ngày nghỉ Tết không ở nhà cùng gia đình mà lại đi làm thêm. Nhìn khuôn mặt với nụ cười hồn nhiên, còn nhiều khờ dại thấy thương lắm! Công việc với người chủ khó tính, không ưng ý cái gì là lời nặng nhẹ khó chịu. Nó không có áo ấm, trời rét buốt thế này ngày nào cũng tắm nước lạnh, tấm chăn ngủ lại mỏng, căn phòng chật chội. Tôi không biết cha mẹ nó có nghĩ con mình trời lạnh xa nhà sống thế nào không nữa? Nhìn mấy đứa nhỏ bán vé số, bán bao lì xì với tầm tuổi học lớp 2, 3 gì đó đi mời từng người khách trong cơn mưa, đôi dép lẹt phẹt bùn vấy lên tới đầu. Trong khi những đứa trẻ khác được ba mẹ sắm sửa áo quần mới, được xúng xính đi chơi khắp nơi. Còn bao đứa trẻ con nhà nghèo là thời gian nó có cơ hội kiếm hơn ngày thường. Ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” mà các em còn phải chật vật với cuộc sống nhiều thứ, đối mặt với cuộc đời này quá sớm! Bao đứa trẻ khác có cuộc sống sung túc, không phải lo nghĩ chật vật với cuộc sống hằng ngày được ba mẹ chăm lo đầy đủ mà không biết mình đang hạnh phúc. Chỉ cần một tờ giấy vở để quấn bồ đá hút, vậy mà chúng mua một quyển vở mới tinh dùng một tờ rồi vứt đi không một chút tiếc. Sao không nghĩ rằng còn bao đứa trẻ con nhà nghèo khác không có tiền mua vở để học? Chúng vô tư tiêu tiền không chút xót, kiểu như tiền từ trên trời rơi xuống có sẵn, không biết tiền kia ở đâu mà có, công sức ba mẹ chúng vất vả thế nào? Chúng mặc kệ. Suốt ngày thấy mấy bọn nhóc bỏ giờ ngồi lê la ở quán cà phê hút chích, game onl,... mọi cái hư xấu chúng học nhanh hơn là bài học ở trường. Phải chăng cha mẹ chúng không chăm lo? Tiền. Mọi thứ con người phải chật vật, chạy đua từng ngày từng giờ đối mặt mọi thứ cũng chỉ để kiếm tiền. Tiền làm giàu thì lại “nghèo” cái khác. Tiền và cái nghèo cứ bước song song chăng??? (...) Muốn chửi, văng tục tiếp nhưng hết giờ, vì ngày Tết cận quá rồi. Đầu năm đầu tháng chửi thế này thì năm mới e...!!! Tết đến mà lòng người không Tết...!!!
|