Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Nơi em... mùa ươm...!!



Nơi em mùa nắng đượm vàng. Nơi ấy... xa lắm...
Nơi em, hoa bằng lăng tím hòa quyện trong ánh nắng sánh màu óng, như chính ai
đang ngóng đợi điều gì.

 

Thời gian vẫn cứ đều đều trôi, không nhanh,
không chậm. Tôi và anh yêu nhau, 2 mùa Thu - Đông, hai mùa buồn nhất trong năm.
Rồi chia ly, ngắn ngủi như chiếc lá vàng mùa thu mới đêm qua còn ngấp nghé trên
cành bên thềm nhà, để trở gió lại rơi vương. Em không đếm ngày, đếm tháng ta
chia xa. Tình đến bất chợt với em như cái nắng phương Nam nơi đây, rồi lại vẫy
vùng chia xa đến cả em không hề hay biết. Phải chăng đó là lỗi nơi em quá lớn?
Em ích kỷ, yếu đuối, lúc nào cũng quá nhỏ bé bên anh như một cún con ngoan ngoãn
được cười, được nói. Hay lại chính em là gánh nặng cho anh, khi đêm trở mình lạc
giấc, em lại khóc tấm tức chẳng hiểu vì sao, hay vì nhớ, vì quá thương mà trong
lòng chưa một lần nào nguôi ngoa. Em lại tìm đâu đó nụ cười của mình khi còn bên
anh, nhưng sao nó lạc, ngượng ngào.

 

Gió mùa cứ trở trăn về, bất chợt lạnh!! Em vẫn
thấy mùa sang, vẫn đẹp. Từng làn gió, từng màu hoa, từng sắc lá hiển thị mùa.
Tất cả em vẫn thấy, vẫn cảm nhận được, nhưng có chút gì đó chống chếnh, bao lần
tự hỏi nhưng không sao hiểu được...!!


Rồi từng ngày trôi qua, vết cứa ngày nào tình
yêu đầu đời vẫn còn hằn vết, chưa lành, mỗi lúc lại loang lỗ, sưng tấy, đau và
nhói. Tôi hiểu cái thinh lặng đến tàn nhẫn của anh, cứ mỗi lần như thế trong
ngực tôi như có ai đó bóp ngặt không cho thở. Cả những dòng tin nhắn bâng quơ
giữa tôi và anh, hay những lời hỏi thăm hững hờ khi tôi nhấc điện thoại tìm đến
số anh. Thỉnh thoảng thấy anh viết là còn biết anh vẫn sóng bên đời nhưng rất
đỗi xa xôi với tôi. Dõi bước bên anh nhưng không bên cạnh, đứng tần ngần nhìn
anh từ xa để biết lòng em còn vương nhớ anh, tim mình còn khắc tên anh, bóng
hình anh sâu đậm.

 

Biết anh từng ngày trôi qua với những suy tư,
dằn vặt như thế nào. Trong lòng với những nỗi trống trãi, những nỗi khinh khi và
căm ghét tôi thế nào. Nhưng anh vẫn không thể làm được một điều, xóa hình ảnh
anh trong kí ức tôi. Không thể làm tôi bớt yêu, bớt nhớ, bớt thương, và hờn dỗi.
Anh không ngăn được điều đó trong tôi.

 

Em cảm thấy mình quá khô khan từng ngày, cằn
cỗi. Cái cảm giác rụt rè lại ùa về như chính con người em ngày
nào...

 

Ngày nào xa xôi, em vẫn đợi như ngày nào... hay
đợi sự ra đi tuyệt vọng không quay trở về để mỗi khi cảm thấy nhói trong lòng.

Mùa vàng ươm nắng nơi đây, ươm nắng, đầy mật vàng giòn tan. Hay chính cái nắng phương bao đời nay vẫn đẹp!! Để boa người mang nỗi lòng như được sưởi phơi. Nơi anh mùa
...???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét