Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Sài Gòn...

Khi em đi lúa mùa ở quê
đang mùa vào đòng, thơm lựng mùi sữa, căng đầy sức sống. Suốt chặng đường đi
qua Quảng Ngãi, Bình Định,… cánh đồng lúa đã thơm lựng mùi lúa chín vàng ươm.
Lúc trên xe xuôi Nam
tự nhiên thấy trống trãi, nhớ quê, nhớ nhà, cảm giác đơn độc đã bủa vây, bơ vơ
thực sự ngay từ lúc đó…


Sài Gòn xa xôi trong mắt
em, trong ý nghĩa chẳng khác như em tưởng tưởng bấy lâu khi chạm chân đến nơi
này. Sài Gòn nắng và nóng, người và xe, khói bụi vây bủa, cuộc sống xô bồ, bon
chen. Đường xá chèn chịt, để thích nghi với từng con đường và cuộc sống, giao
thông nơi đây cũng là một vấn đề. Ra đường, nhìn thấy mặt ai cũng nhăn nhó, khó
chịu dù kể đó là buổi sáng, trưa hay chiều tối, nhìn ai tôi cũng phải cảnh
giác. Khói bụi, xe cộ đông đúc, từng vòng bánh xe cũng phải chen lấn nhau mà
đi, ai cũng vội vã, trời thì nắng nóng oi oải.


Cuộc sống ở đây mọi thứ
con người sống bằng miệng lưỡi, mối quan hệ thân thiết thì ngày càng ít và nhạt
dần thay vào đó là quan hệ xã giao hằng ngày. Mọi thứ đều quy tính bằng tiền,
phải thế này thế khác. Còn em, chập chững những bước chân ở nơi này, không
phương tiện đi lại, không tiền, không công việc, không người thân thuộc, không
thông thuộc đường sá… Tự bắt đầu một cuộc sống độc lập nơi đất khách, thấy ngột
ngạt và bỡ ngỡ. Trước khi đi Sài Gòn bao nhiêu người khuyên can nên suy nghĩ lại
trước khi quyết định đi. Nhưng có lẽ không ai có thể thay đổi được quyết định
của mình, liệu tôi có bị loại khỏi cuộc sống xô bồ ở đây chăng…?


Sài Gòn… Tôi đang tập
thích nghi và khám phá cuộc sống, chưa lời nào diễn tả hết tâm trạng ở nơi đây.
Đôi lúc thấy buồn và bơ vơ thực sự… Có lẽ cũng nên thời gian sẽ phán xét chính
bản thân mình…!!!





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét