Tháng sáu xa rồi…
Sài Gòn mùa mưa. Cơn mưa bất chợt
làm nao lòng người. Cái đỏng đảnh của nắng và mưa Sài Gòn làm em chênh chao
theo từng giọt nắng, giọt mưa. Không cái kiểu nắng bỏng rát, không mưa dài lê
thê, rỉ rả, dầm dề buốt lạnh như miền Trung quê tôi…
Và tôi được tự do đôi cánh ở mảnh
đất rộng lớn trời Nam
này. Những hoài bão, ước mơ ấp ủ, mỉm cười tin vào ngày mai, ngày mai… Cố gắng
để thực hiện. Đôi cánh được bay, bắt đầu cuộc sống xa nhà tít tắp, không như
mọi khi khác, nhớ nhà còn có thể bắt xe vội vàng một giấc ngủ là đến nhà. Mảnh
đất lắm ma nhiều người này có vùi chết em không? Mới khi đến Sài Thành, ai cũng
bảo em coi bộ mong manh lắm, chắc không bám ở đất này bao lâu?
Lòng em buồn, ngổn ngang nhưng dáu
trong sự im lặng. Ngày đi làm ngồi cắm cúi làm không trò chuyện, đùa giỡn cùng
ai. Chỉ đôi lúc ai đó đùa ý nhị một câu lại cười nhẹ một cái. Cũng bao người
nói tôi hình như bị câm, không thấy nó nói gì hết.
Im lặng…
Là khi ai đó bắt nạt mình, lại
lẳng lặng đi và dấu những giọt nước mắt. Là khi không biết tâm sự cùng ai với
những ngổn ngang trong lòng. Là lặng lẽ khóc khi đêm buông màn… Là khi gọi điện
đến người, vu vơ vài câu, chẳng biết nói gì nhưng nghe giọng nói để vơi bớt nỗi
nhớ. Là khi hoang hoải nhìn dòng người, bất chợt nhắn tin đến người là em đã
uống rượu. Say. Em chưa biết cảm giác say thật sự như thế nào? Chỉ chếnh choáng
khi xưa, khi xưa thôi nhé! Lúc còn bên anh, được anh cõng trên lung và giả vờ
say thật… Để hôm nay người ngỡ ta say, chắc trong lòng khinh thường, đứa con
gái nhút nhát ngày nào giờ lại đổ đốn đắm mình trong men rượu. Để ta nói khi
bực bội lại tiếng quát nạt là em ĐIÊN.
Là những khi…
Giọt nước mắt mặn chát khi trên
con đường đi học về trong đêm thăm thẳm bóng đen, vài thằng rỗi nghề dở trò …
Vật vã. May mắn. Rồi vừa đạp xe về giữa dòng người lạc lỏng, cảm giác tủi nhục.
Để lại cảm giác kinh tởm tất cả mọi thằng đàn ông trên cuộc đời này. Mỗi khi
ngồi trong bàn ăn, có thằng nào đó lạc vào, lại phát ói không thể nuốt nỗi cơm,
để có hôm cả ngày nhịn đói làm từ 7h30 đến 8h30 tôi mới về, bụng đói cồn cào.
Và ngày lại tiếp diễn như thế…
Là những khi đi học về, trời nổi
cơn mưa xối xả. Mặc kệ, dầm mưa đạp xe về. Chẳng phải muốn dầm mưa để ướt át mà
là trong túi không còn tiền. Để khi đó cảm giác ngày xưa bên anh lại ùa về, cái
gì trên mắt mặn lại hòa lẫn với mưa. Đâu rồi sự che chở, vỗ về…
Là khi ốm, không được ai đó hỏi
thăm, quan tâm. Vẫn lủi thủi đi làm dù đã quá mệt. Nhưng phải ráng, bây giờ em
chỉ có một mình tự lập mọi thứ, tập làm quen và thích nghi. Không phải em không
muốn mình dứt ốm mà không chịu uống thuốc, mà là em không còn đủ tiền để sống
nếu uống thuốc. Nhưng rồi cái dáng dấp nhỏ bé của em cũng chịu đựng được đấy
thôi!
Là khi đi trên đường, thằng khốn
nào đó, va quẹt phải chiếc xe đạp làm em té lăn quay giữa đường. Một mình lủi
thủi im lặng đứng lên và đi, có biết ai đó va mình trong dòng người đông đúc
kia đâu mà nói. Im lặng… Dù rất đau. Vẫn phải tiếp tục đi...
Là những khi…
Em khóc một mình trong góc nào đó
để vơi bớt nỗi lòng. Đừng vội trách em sao dễ khóc nhé! Vì không khóc thì em
chẳng thể làm gì hơn. Em quen với sự im lặng để không oán hận điều gì đến với
mình…
Một chiều Sài Gòn mưa, trời mưa
không dứt…