'''''''''''
1. Muốn biến mất khỏi cuộc sống này.
Bỏ lại sau lưng những suy nghĩ, dằn vặt ở trong lòng. Bỏ mặc phố. Tôi muốn tìm nơi tạm lánh cái tâm hồn khô quéo.
Ở nơi đó tôi bắt gặp bức tranh quê nơi xa của tôi. Có mái nhà nhỏ liêu xiêu, dáng mẹ gầy mỏng manh trên đồng. Có bóng dáng Ba trên từng vòng bánh xe. Tiếng trẻ thơ hồn nhiên cười đùa với đất cát lấm lem. Cánh đồng lúa đang đùa vui trong gió và nắng vàng thánh thót. Mùi bùn đất hen hắt nhưng lại không thể quên trong kí ức chưa xa của tôi. Mái nhà cũ kĩ màu nắng mưa hoen úa theo thời gian. Sự heo hắt của sự yên tĩnh và vắng vẻ. Con đường đầy bụi đất phủ mờ bàn chân.
Mùi cỏ ngậm sương thơm lựng trong ánh sáng mai khi mặt trời ló dạng. Tiếng chim líu ríu chênh chao lượn lờ trên mọi góc gách trên tán cây. Lũ kiến mải miết tha mồi làm tổ lo cho những ngay mưa ta bắt gặp bất cứ nơi đâu khi đắt chân đến đây. Kìa những luống rau, những con trâu, con bò đang nhởn nhơ gặm cỏ trên cánh đồng cỏ ngoài kia.
Cơn gió không vướng cái bụi khói xe ồn ào cũng ngọt lành. Chưa là gì so với kí ức trong tim ta về quê nhà nhưng cũng đủ để xua đi cái thèm ước và nỗi nhớ da diết trong lòng về quê. Ta cố tận hưởng cái bình yên không dễ gì có ở chốn xa xôi đơn độc, cố hít một hơi thật sâu cho căng lồng ngực với mùi vị mát lành. Bức tranh đủ để ta tô vẽ nên một ngày thanh thản trong tâm hồn. Ít ra cuộc sống cũng chưa đến nỗi tẻ nhạt và vô vị như ta nghĩ. Hơn nữa chính mình đủ để mở lòng mà cảm nhận và đi hết về mảnh đất mà làm ta mỏi mệt.
Một ngày lang thang lửng thửng ở Củ Chi và thăm Phật Cô Đơn.
Hồi mới nghe tên về Phật Cô Đơn cứ thắc mắc hoài không hiểu sao lại có tên kì như vậy. Giờ đi và hiểu tí chút. Đơn giản và vì “trước năm 1975, nơi đây là vùng chiến sự. Bom Mỹ phá nát chùa Thanh Tâm cạnh đó, dân chúng bị đưa đi tứ tán, riêng tượng Phật ngồi lại một mình. Đó là tượng Thích Ca Mâu Ni (vì thế người dân địa phương gọi là tượng Phật cô đơn), cao 4,8 mét, ngang 4 mét, được đúc từ chùa Xá Lợi và đưa về an vị từ năm 1957.”
Và hơn nữa lâu nay được người dân TP CM cho là rất thiêng đối với những ai muốn xin lộc đôi lứa. Người gặp trắc trở trong đường hôn nhân thường tìm đến đây để thắp hương cầu nguyện.
Tượng Phật đơn lẻ giữa mư nắng của mùa này qua mùa khác
1.
Ta nhớ Đà Nẵng quá chừng!
Trong đầu lúc nào cũng lởn vởn mọi hình ảnh ta đã sống và gắn
bó, không nhiều nhưng đủ để gieo vào lòng những niềm hạnh phúc.
Cái nắng gay gắt hay mưa dài lê thê từng ngày của mảnh đất Miền
Trung chẳng lẫn vào đâu được. Con đường trãi dài nắng và gió, lẫn vào đó vị mặn
và nồng của hương biển. Màu xanh của núi và biển cứ nối tiếp nhau trong kí ức
còn nguyên vẹn. Những con sóng cứ dập dờn ôm bơ cát vào lòng không một chút hờn
ghen. Góc phố đó, mụi vị cà phê của những buổi trưa dở chứng.
Ở nơi đó tôi có nụ cười mà bây giờ không thể lấy lại được. Những
con người tôi quen, những tâm sự và nỗi buồn cũng rất đỗi hồn nhiên. Và tôi nhớ
một người đã cho tôi một tâm hồn như hôm nay…
Làm sao đây! Ta nhớ Đà Nẵng quá chừng. Giá như…??
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét