Sắp rồi! Mốt mai đi. Hành trang theo em là một cái balo cũ, vài bộ quần áo nhãu nhĩ đã theo em từ lúc ngồi mài trên ghế nhà trường thời sinh viên. Một vài cuốn sách cũ rích, và hơn hết là chút niềm tin le lói, một chút hy vọng mong mang, chưa đến nỗi tuyệt vọng.
Cũng lo cho thân mình, nhưng cũng vẫn phải mỉm cười mà bước đi dù đó như một con thiêu thân lao vào ánh sáng đèn cầy. Bao lời ngăn cản để em suy nghĩ lại, đừng là khổ mình thêm nữa. Bao nhiêu lời nói, bao cuộc gặp giữa sự im lặng của em, của người chia sẻ. Nhưng em còn làm gì được nữa? Vốn dĩ đã bơ vơ rồi. Em lạc lỏng giữa những người bạn, xa lạ trong gia đình, cô quạnh trong nỗi niềm. Em có gì đâu? Tuổi đời con gái. Bây giờ lại đi, mà không biết chắc điều gì, cứ chạy theo làn nước trôi dạt.
Ai cũng đúng khi khuyên em. Vì lo. Vì sợ nhìn em phải khổ, phải bơ vơ. Tất cả đều đúng! Nhưng điểm xuất phát trong hành trang của mỗi người đều khác nhau. Em không tự tin vào chính mình lúc này, mà vốn dĩ em chưa bao giờ tự tin cả. Biết sao được, ai cũng cuộc sống của riêng mỗi người. Tréo ngheo ở điều, học phải cái ngành gàn dở, em lại là đứa gàn dở nữa, hai thứ ăn nhằm làm nên một con người gọi là điên. Ai cũng có điểm xuất phát tốt từ gia đình, nên hành trang đôi khi nhẹ hơn em. Biết sao được!
Giữa cuộc gặp gở nào đó, em thấy mình nhếch nhác đứng bên cạnh, một đứa con gái nhà quê nghe người khác kháo chuyện nhau, thấy xa lạ và lạc lỏng. Nên ghét, ngại với đám đông. Thích ngồi một mình, hay quen với một mình cũng được.
Em gặp Nó. Bằng tuổi nhau, nhưng nó biết sửa soạn, tô cho mình chút son môi đỏ đỏ, mặt quét nhẹ lớp phấn nên trông già dặn hơn em nhiều. Thoạt đầu, nhìn không nghĩ nó bằng tuổi em. Cuộc sống của Nó cũng lắm ư nhọc nhằn. Cha mẹ ly dị ngay khi Nó còn nhỏ, Cha và mẹ đều có 2 cuộc sống gia đình khacsnhau ở hai đầu Nam – Bắc. Nó ở với mẹ, học ngành mầm non, ra trường đi trông dạy trẻ quá vất vả, lại bao lời nói ỷ ôi, tiếng lương thì thấp không đủ sống. Cũng như em, chọn công việc chẳng đáng có với với sức của mình, nhưng đâu ai biết rằng công việc phục vụ caphe lại đủ tiền để trang trãi cuộc sống hiện thời, để nuôi dưỡng thêm một ước mơ xa xỉ là được đi học tiếp. Cũng là con gái như nhau, hai cuộc sống khác nhau, nhưng biết làm gì để thay đổi cuộc đời khác hơn ngoài ước mơ và khát vọng đi tới cơ chứ! Đi học là phải biết tự trang trãi và nuôi chính bản thân. Không chỗ dựa nào cả. Kể cả “người” trước đây đã cho em bờ vai…
Cuộc sống càng ngày lại càng hối hả gấp gáp. Cái thang đo giá trị con người không còn ở tâm hồn hay lương tâm mà cái sự bóng bảy ở bề ngoài. Từ bộ đồ bóng bảy, chiếc xe lượn lờ, hay cái cách ăn mặc hợp thời, kiểu cách. Đôi khi lắm lúc có người bề ngoài bóng lộn mà bên ‘trong” lại rỗng tuếch…
Cuộc sống của em đâu ai giúp được đâu. Vẫn phải đi thôi! Còn gì nữa. Mai em đi rồi… Không biết nó sẽ như thế nào nữa…???
Ngày nào người … “…” đã nói rỉ vào tai em như cô gái trong bài hát dịu dàng này. Em hỏi vì sao? Thì câu trả lời: Không biết, tự nhiên thấy giống lắm. Câu nói dối lòng chăng? Nhưng từ đó em vẫn thích bài hát này. Dù em lúc nào cũng cảm thấy chẳng chút gì giống cô gái trong bài hát này!