Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Nơi em... mùa ươm...!!



Nơi em mùa nắng đượm vàng. Nơi ấy... xa lắm...
Nơi em, hoa bằng lăng tím hòa quyện trong ánh nắng sánh màu óng, như chính ai
đang ngóng đợi điều gì.

 

Thời gian vẫn cứ đều đều trôi, không nhanh,
không chậm. Tôi và anh yêu nhau, 2 mùa Thu - Đông, hai mùa buồn nhất trong năm.
Rồi chia ly, ngắn ngủi như chiếc lá vàng mùa thu mới đêm qua còn ngấp nghé trên
cành bên thềm nhà, để trở gió lại rơi vương. Em không đếm ngày, đếm tháng ta
chia xa. Tình đến bất chợt với em như cái nắng phương Nam nơi đây, rồi lại vẫy
vùng chia xa đến cả em không hề hay biết. Phải chăng đó là lỗi nơi em quá lớn?
Em ích kỷ, yếu đuối, lúc nào cũng quá nhỏ bé bên anh như một cún con ngoan ngoãn
được cười, được nói. Hay lại chính em là gánh nặng cho anh, khi đêm trở mình lạc
giấc, em lại khóc tấm tức chẳng hiểu vì sao, hay vì nhớ, vì quá thương mà trong
lòng chưa một lần nào nguôi ngoa. Em lại tìm đâu đó nụ cười của mình khi còn bên
anh, nhưng sao nó lạc, ngượng ngào.

 

Gió mùa cứ trở trăn về, bất chợt lạnh!! Em vẫn
thấy mùa sang, vẫn đẹp. Từng làn gió, từng màu hoa, từng sắc lá hiển thị mùa.
Tất cả em vẫn thấy, vẫn cảm nhận được, nhưng có chút gì đó chống chếnh, bao lần
tự hỏi nhưng không sao hiểu được...!!


Rồi từng ngày trôi qua, vết cứa ngày nào tình
yêu đầu đời vẫn còn hằn vết, chưa lành, mỗi lúc lại loang lỗ, sưng tấy, đau và
nhói. Tôi hiểu cái thinh lặng đến tàn nhẫn của anh, cứ mỗi lần như thế trong
ngực tôi như có ai đó bóp ngặt không cho thở. Cả những dòng tin nhắn bâng quơ
giữa tôi và anh, hay những lời hỏi thăm hững hờ khi tôi nhấc điện thoại tìm đến
số anh. Thỉnh thoảng thấy anh viết là còn biết anh vẫn sóng bên đời nhưng rất
đỗi xa xôi với tôi. Dõi bước bên anh nhưng không bên cạnh, đứng tần ngần nhìn
anh từ xa để biết lòng em còn vương nhớ anh, tim mình còn khắc tên anh, bóng
hình anh sâu đậm.

 

Biết anh từng ngày trôi qua với những suy tư,
dằn vặt như thế nào. Trong lòng với những nỗi trống trãi, những nỗi khinh khi và
căm ghét tôi thế nào. Nhưng anh vẫn không thể làm được một điều, xóa hình ảnh
anh trong kí ức tôi. Không thể làm tôi bớt yêu, bớt nhớ, bớt thương, và hờn dỗi.
Anh không ngăn được điều đó trong tôi.

 

Em cảm thấy mình quá khô khan từng ngày, cằn
cỗi. Cái cảm giác rụt rè lại ùa về như chính con người em ngày
nào...

 

Ngày nào xa xôi, em vẫn đợi như ngày nào... hay
đợi sự ra đi tuyệt vọng không quay trở về để mỗi khi cảm thấy nhói trong lòng.

Mùa vàng ươm nắng nơi đây, ươm nắng, đầy mật vàng giòn tan. Hay chính cái nắng phương bao đời nay vẫn đẹp!! Để boa người mang nỗi lòng như được sưởi phơi. Nơi anh mùa
...???

Thứ Ba, 12 tháng 4, 2011

Sài Gòn...

Khi em đi lúa mùa ở quê
đang mùa vào đòng, thơm lựng mùi sữa, căng đầy sức sống. Suốt chặng đường đi
qua Quảng Ngãi, Bình Định,… cánh đồng lúa đã thơm lựng mùi lúa chín vàng ươm.
Lúc trên xe xuôi Nam
tự nhiên thấy trống trãi, nhớ quê, nhớ nhà, cảm giác đơn độc đã bủa vây, bơ vơ
thực sự ngay từ lúc đó…


Sài Gòn xa xôi trong mắt
em, trong ý nghĩa chẳng khác như em tưởng tưởng bấy lâu khi chạm chân đến nơi
này. Sài Gòn nắng và nóng, người và xe, khói bụi vây bủa, cuộc sống xô bồ, bon
chen. Đường xá chèn chịt, để thích nghi với từng con đường và cuộc sống, giao
thông nơi đây cũng là một vấn đề. Ra đường, nhìn thấy mặt ai cũng nhăn nhó, khó
chịu dù kể đó là buổi sáng, trưa hay chiều tối, nhìn ai tôi cũng phải cảnh
giác. Khói bụi, xe cộ đông đúc, từng vòng bánh xe cũng phải chen lấn nhau mà
đi, ai cũng vội vã, trời thì nắng nóng oi oải.


Cuộc sống ở đây mọi thứ
con người sống bằng miệng lưỡi, mối quan hệ thân thiết thì ngày càng ít và nhạt
dần thay vào đó là quan hệ xã giao hằng ngày. Mọi thứ đều quy tính bằng tiền,
phải thế này thế khác. Còn em, chập chững những bước chân ở nơi này, không
phương tiện đi lại, không tiền, không công việc, không người thân thuộc, không
thông thuộc đường sá… Tự bắt đầu một cuộc sống độc lập nơi đất khách, thấy ngột
ngạt và bỡ ngỡ. Trước khi đi Sài Gòn bao nhiêu người khuyên can nên suy nghĩ lại
trước khi quyết định đi. Nhưng có lẽ không ai có thể thay đổi được quyết định
của mình, liệu tôi có bị loại khỏi cuộc sống xô bồ ở đây chăng…?


Sài Gòn… Tôi đang tập
thích nghi và khám phá cuộc sống, chưa lời nào diễn tả hết tâm trạng ở nơi đây.
Đôi lúc thấy buồn và bơ vơ thực sự… Có lẽ cũng nên thời gian sẽ phán xét chính
bản thân mình…!!!





Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Bất tận...

Riêng một góc trời, một vùng lơ đãng.


Trầm luân một nỗi…


Khoác tấm áo nâu sầu, nước mắt hoen mi bao đêm. Lại trằn trọc, kí ức khi nào xa xăm cứ ùa về, lòng mong nỗi khao khát. Héo úa cái thuở thiếu thời. Cõi riêng sâu không đáy kia đâu ai muốn cơ chứ!


Thì biết sao được. Nói cùng ai, giải bày cùng ai, chẳng có người hiểu. Bèo dạt mây trôi thì đành xuôi phận, trách được chi ai, dở dang cũng đã dở dang rồi. Bao nhiêu năm nữa sẽ hết đời người, đành phận an nhiên, can chi. Hay lại cõi “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi. Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.” Cái bình thản nhất về với đất lạnh, bao suy tư buồn bã không còn, một cõi, một trời quạnh quẽ cũng không cảm thấy đau, nhói ở lòng.


Tự thân ta chuốc lấy ưu phiền ư? Nhớ nhung, tuyệt vọng, hờn oán, cũng từ tự thân ta chấp mà ra. Đúng hay sai đây? Chính cuộc đời mỗi người đi lý giải điều này được chăng? Không ai ở chốn hoang loạn trong “bầy” nháo nhác này hiểu được ta, chỉ có bản thân ta hỏi lòng và hiểu ta mà thôi.


Du ca một khúc kiêu ngạo, nắm lấy đôi tay gầy guộc mà chấp, mà cười. Bất chợt ai đó nắm lấy tay kéo về bên, nhẹ nhàng ân cần, từ lúc nào ta chưa bao giờ được đón nhận như thế. Nương nhờ bàn ai người nào kéo vực, cười và nói tiếng “người”. Bỗng dưng một ngày, khi cảm thấy đủ chán với cái trò chơi, buông thẳng thừng đôi tay chấp chới lạc dòng. Tiếng “thương” ngày nào vọng lại, buốt lạnh từng ngày. Mai mốt ai đó về với chốn hạnh phúc con người (gia đình).


Nước mặt dại khờ hằng đêm vẫn hoen. Trong lòng đang đè cái gì đó rất nặng, cứa sắt vào lòng thấy nhói. Tiếng nấc trong đêm mệt nhòa. Thèm được nói tiếng “người”, làm “người” đúng nghĩa. Để lòng không đi hoang, không lạc bước… Không phải nghĩa rằng: Giá như cuộc đời tôi bây giờ là cơn ác mộng tạm thời, khi tỉnh giấc sẽ tan và cuộc sống bình yên mới là thực tại.


Bất chợt đọc cuốn “Cánh đồng bất tận” Của Nguyễn Ngọc Tư, tôi thấy mình trong cái Tôi, Điền. “Cánh đồng” như chính cái bất tận trong lòng của tôi vậy! “Bất tận” nỗi lòng, bao điều sâu kín, bao niềm ao ước lẩn khuất trong cái im lặng mà hai chị em nhìn nhau, “Bất tận” cuộc đời biển cả mênh mông không bến bờ ngày mai. Khung cảnh như ẩn hiện một màu xám ở cuộc sống quanh tôi. Được mấy khi cười. Một cái kết mở của cuộc đời nhân vật “Tôi” để lại ám ảnh, nhưng vẫn mở ra một chút hy vọng mong manh nào đó trong suy nghĩ của người cha, của “Tôi” Thì còn tôi lại ước, giá như mình có một cái kết nhanh chóng trong ngày mai, giá như chính tôi là nhân vật trong truyện, sẽ kết thúc nếu dõi theo từng câu, từng chữ đến cuối trang. Còn bầu trời “bất tận” với cõi không ngày mai, điểm dừng…


Nếu lẫn này với bước chân bơ vơ, tôi không tìm thấy gì có lẽ nên tìm đến chốn “Không”, hoạc giả như im lặng rời bỏ về chốn hư không… Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn cho tôi, để lòng không đơn côi, không sâu trong cõi sâu tâm hồn…


Sao lại riêng mình một góc, một cõi mênh mông bất tận. hay chính nỗi buồn trong lòng bất tận không ai chạm tới. Bơ vơ lạc “người”. Làm “người” không ra dáng sống của một con – người. Trơ trọi, nhẵn lỳ… Một ô cửa sổ mở toang, là lúc đó tôi tha thẩn nhìn mông lung, mơ hồ hàng giờ liền trong cái xa xăm không chấp chới bến bờ.


Ngút ngàn, hoang hoải thẳm sâu mịt mù… Một bơ vơ…