Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Thư tình cho mùa sang.

Mùa sang nhẹ nhàng Thời gian vẫn thế, chỉ có người lòng người cứ nhanh chóng đổi thay. Tôi đã tự rơi mình trong hố sâu của tình yêu, cứ chôn vùi trong nỗi buồn miên man để rồi quên rằng mùa đang sang và đã qua đi rất khẽ, nhẹ nhàng. Màu hoa bằng lăng tím khoe sắc dưới nắng ngày nào em đã rất thích thú khi đặt chân đến mảnh đất phương Nam này. Màu hoa vàng rức rỡ khoe từng chùm mọng của Osaka , hay bây giờ ngỡ ngàng nhìn lên hàng phượng ở công viên gần nhà mới ngỡ ngàng hạ sang. Đâu mùa đông lạnh buốt với nỗi nhớ thương ngút ngàn, đâu mùa xuân tươi đẹp khi trong lòng em úa lạnh. Bây giờ là hạ đấy em ạ! Là tiếng ve ở mảnh đất ồn ào, khói bụi, ô nhiễm, ngột ngạt. Sài Gòn mang trong mình bao cuộc sống, xô bồ, bướng bỉnh không phải như một đứa con gái hai mùa đâu em à!


Sài gòn đang bước vào mùa mưa. Những cơn mưa bất chợt khi trời đang nắng gắt, mưa Sài Gòn xối xả một hồi rồi thay màu nắng tiếp chứ không mưa ủ ê, lê thê, triền miên rét buốt như quê em. Hay Sài Gòn đặc sản là cơn mưa bất chợt của mùa này như chính em cảm nhận lúc này!? Trên con đường em đi bắt gặp tiếng ve ché đầu nhưng không đủ sức để lấn át tiếng xe cộ, làm em nhớ mùa, nhớ quê. Thời gian trôi nhanh đến vậy sao? Hay chính em vô tâm lãng quên mọi thứ bên mình. Ngày nào em còn cảm nhận tiếng ve hè sang, tiếng thức lòng nôn nào, tiếng cười nhẹ nhàng của tà áo dài bắt gặp giữa phố, cảm thấy xông xang, kí ức vọng về của một thời bỏ lại.


Em đã bỏ lại sau lưng quá nhiều chăng? Bỏ lại mùa sang, bỏ lại màu hoa sưa vàng óng của tháng 3, tím bằng lăng tháng 5, tháng 6 Osaka , nơi mảnh đất miền Trung. Còn Phương Nam có lẽ khí hậu nắng ấm hơn nên Tháng 3, tháng 4 đã có màu hoa bằng lăng và Osaka khoe màu? Em bỏ lại chính mình, chính những cảm nhận suy tư khô khan trong dòng chữ nhạt nhào hôm nào rồi! Mùa đi qua, mùa sang rất khẽ, nhẹ bẫng. Mùa đã đi qua tôi hay tôi đi qua mùa mà không hay biết..?


Chợt em thấy thấy tiếc điều gì đó đã đánh rơi. Hụt hẫng. Tiếc nuối như thể không còn thể nhìn thấy điều gì đó ở cuộc đời này nữa, cũng như chính em đã từng nâng niu tình yêu, anh và em? Chới với đôi tay, vừa muốn níu giữ những kí ức cuối cùng còn lưu lại trong kí ức, vừa muốn lấy tay xua đi cho hết những tro tàn đang âm ỉ cháy hằng đêm trong giấc ngủ với giọt nước mắt nhòa. Cứ ngỡ tình yêu em dành cho anh không có lớn, thời gian sẽ dễ dàng phai thôi, em và anh quên nhau. Anh và em bây giờ đã có hai cuộc sống mới. Sáng thức hình ảnh anh ùa về, tự an ủi chính mình chỉ là thử thách cho ngày mai thôi. Ráng lên, em vùi mình trong công việc, trong bài vở để lấn át đi hình ảnh anh. Em không thể tin nỗi mình lại có thể yêu  ngu si đến vậy nữa. Em rất ghét cái gọi là tri kỷ, hạnh phúc và tình yêu. Nó như một vần chữ cổ tích con người tự thêu dệt để ảo tưởng, an ủi nhau trong chốn phù hoa cuộc đời mà thôi.


Ta gắn bó nhau trong thời gian ngắn ngủi, như một trò chơi mà cả hai đang cố lấp đi thiếu thốn ở lòng, rồi bây giờ lại vùi trong nỗi đau chỉ là em. Bây giờ anh đang làm gì, nỗi buồn đã có ai san sẻ cùng chưa hay mãi miết là “Du mục cô đơn”. Biết anh dành cho em mờ nhạt như một người gặp nhau giữa phố xá ồn ào, chào nhau rồi quên bẵng nhanh chóng. Đâu đó có ai đủ sức để cứu rỗi linh hồn em? Như anh đã từng làm. Như em chưa từng chịu hiểu để lấp đầy sự thiếu thốn, cô đơn chơi vơi trong anh. Giá như anh cố gắng nhẫn nhịn thêm tí nữa để nhận ra em đang mang trong mình nỗi đau giống bão thế nào thì có lẽ hôm nay con đường chúng ta đi không thế này. Em có quyền tự đặt câu hỏi “Giá như” mà. Cả hai đều nhận ra sẽ chẳng có con đường chung lối nào, bởi không đồng điệu, thiếu sự cảm thông, và cả sự san sẻ cùng nhau. Lúc trước em nói với anh, nỗi hận thù sau tình yêu có thể hóa giải bằng tình bạn. Nhưng không chỉ có em đã huyễn hoặc mọi thứ trong ngây thơ, nỗi đau chất chất làm sao có tình bạn cổ tích đó được. Em đang cố gắng từng ngày biến nỗi oán giận thành một người bạn thì sự cách xa, hững hờ đã không đủ sức níu kéo anh lại nữa.


Sau giấc ngủ, một cái giật mình, tỉnh. Giọt nước mắt rơi trong đêm dành cho anh hay dành cho em. Yêu thương ùa về. Mà lại xa xôi từ lâu rồi.


Phải chăng cái gì dang dở đều khó phai theo thời gian. Bời nó đâu có sự kết thúc bằng ba dấu chấm, mà đó là ba dấu chấm lửng. Và có đủ để tự nhận ra chỉ là những giọt sương tan trong nắng sớm mai vào hư không của nắng…


Cầu mong anh mọi thứ ở phía trước, đừng cười cợt với những lời em nói… Dù với anh lời nói của em rỗng tếch… Chỉ là thư tình cho mùa sang mà thôi!


 


Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Rơi...!!!

Sài Gòn! Vậy là sắp tròn một tháng tôi đặt chân đến thành phố rộng lớn này, trong tâm trí xa xôi của tôi ngày ở quê, Sài Gòn ghê gớm lắm! Ghê gớm theo nhiều nghĩa... Không biết ai đó nghĩ về Sài Gòn như thế nào, nhưng với tôi chợt nhận ra cũng rất đỗi bình thường.

Không mang nghĩa tầm thường gần gũi như ở quê, cũng đôi khi gần gũi đến thân quen như một người bạn bên cạnh. Sài Gòn ồn ào, xô bồ, tấp nập, sáng mở mắt ra đã thấy người và xe vồn vã nhau trên mọi ngóc ngách con đường. Sài Gòn như một người mẹ ôm lòng những đứa con mọi miền, mọi lối sống, mọi cám cảnh ở cuộc đời... Sài Gòn là thế nhưng Sài Gòn mang trong mình nỗi cô đơn.

Cũng có thể nói tôi may mắn, hạnh phúc cũng được, không có nhiều tiền nhưng vẫn được trọ tá túc ở một khu vực an ninh, chưa biết thời gian tới như thế nào. Cuộc đời đâu ai nói trước được điều gì, ngày mai sẽ ra sao, nhưng với tôi như thế đã là tạm ổn. Gần khu trọ có khu viên chung cư của khu công nghiệp khá bình yên và trong lành. Ở nơi đó, hình ảnh bình dị của nụ cười trẻ thơ đùa vui, tiếng í ới gọi nhau, tiếng lách cách hàng rong, những cụ già tập thể dục hằng sáng,... Đôi khi nhìn tôi thấy nụ cười của mình nhẹ lòng vô vàn.

Tôi không ngại khó, ngại vất vả, ngại rủi ro nhưng sợ chính lòng mình không đủ can đảm để vượt qua những thử thách khi được vẫy vùng nơi chân trời rộng lớn này. Sáng đi làm khi mặt trời còn lấp dạng chưa muốn buông màn, về đến căn trọ khi mặt trời lấp dạng nhường cho ánh đèn vàng. Có lúc tôi thèm được nhìn mặt trời lên đến điên người! Khu trọ của tôi gần chợ dành cho công nhân,
chợ xum tụ từ 3 giờ chiều đến 8h tối
. Tôi thích nhìn cảnh người ta đi chợ, tiếng rao hàng, tiếng trả giá ì ôi. Nhìn mớ xách đồ ăn tay với toàn rau, củ tự nhiên trong lòng có chút gì nao nao khó chịu.Và có nên gọi cuộc sống của tôi là tạm ổn? Đủ để tự nuôi chính bản thân.

Khi mỏi mệt, chán chường ở cái thành phố đất chật người đông, tôi lại lang thang để lắng nghe âm thanh cuộc sống ở một khu "Ổ...". "Ổ" là khu trọ dành cho người nghèo, ở đó đa số là những người bán vé số, ve chai, xe ôm, công nhân, buôn thúng bán bưng... Tôi thích gọi "ổ", nó có vẻ hợp, nơi đêm về mọi người cùng nhau vào cái ổ để ngụ giấc, với căn phòng trọ bé tí khoảng vài mét vuông, đủ để nấu ăn, và thêm một chỗ lăn ra ngủ. Nơi chật hẹp, nhỏ bé tưởng chừng như ngột ngạt đó nhưng vẫn không thiếu tiếng cười của trẻ nhỏ, sự xum vầy nhỏ nhoi của cuộc sống gia đình. Một hạnh phúc bình dị chăng!. Tiếng mời nhau từng ngụm rượu của những người cùng chung dãy trọ, ngọn lửa bập bùng ngồi cùng nhau nướng, nấu cùng ăn khi đêm về. Cái "Ổ" tưởng như đen  tối đó đã chứa trong mình bao ước mơ, bao điều hạnh phúc nhỏ nhoi mà ai đó trong dòng người xô bồ thường ngày đang mải miết tìm không vẫn không có
được...! Khi ngột ngạt không thể thở được tôi lại tìm đến như một niềm an ủi, để nhìn, để cảm nhận, để thấy mình còn quá đỗi hạnh phúc ở cuộc đời này, bên cạnh còn có gia đình, người thân, bè bạn... 

Và những cơn mưa Sài Gòn bất chợt trút nước. Mưa Sài Gòn không dai dẳng, dầm dề, lê thê như miền Trung quê tôi nhưng bắt gặp âm thanh của quê hương. vẫn tiếng mưa đì độp trên mái tôn, tiếng nước chảy róc ở các cống nước, tiếng nước trút ào từ các máng nước. Sau cơn mư trời sẽ sáng, liệu những cơn mưa lòng của tôi có được sáng khi trời tạnh không...??? Có một giọt nước nào trong hàng ngàn giọt nước mưa kia đang rơi lạc đường, lạc dòng chăng...???
 



Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

Đá...!!!


Ngô
nghê, khô khan, trơ lỳ mặc mưa, mặc gió, mặc sương trời. Đá im lìm. Trái tim đá
có biết khóc, biết đau, biết ủ ê. Đá cứng hay mềm như nước…???


Đá
vô tri, nằm im ắng với dấu chân được sinh ra, không xê dịch bước nào, mặc thời
gian có bình lặng trôi. Đá đứng đó hiểu lòng em yêu anh từ khi nào, em không
biết? Thấy vấn vương cùng lá vàng mải miết rơi. Còn anh mặc kệ, hững hờ vô tâm
lắm, vội yêu em rồi vội vã xa, mưa tháng giêng chưa kịp ấm đã vội buông tay
nắm. Anh và em lạc nhau giữa ngã ba, ngã năm con đường hay chăng lạc bước nhau
trong cuộc đời này từ nay. Sông quá rộng mà sao lòng người quá hẹp, trời bao la
gió lộng mà vào khu vườn lại hẹp…!? Đá cuội rơi trong lòng chật vật. Tiếng đá
vỡ vụn… Đau đớn… Tái tê…


Giữa
cuộc sống và kí ức, em chưa bao giờ nghĩ mình lại làm tổn thương khác, biết em
rất ích kỷ, vô tình làm gánh nặng cho chăng? Biết rằng những điều em nói là ngu
ngốc, là sai trái, là ngớ ngẩn nhưng vẫn cứ muốn nói như để trêu tức, để biết
rằng còn người bận lòng, không mong chờ tha thứ. Nhưng đâu phải mọi sự sắp đặt
trên cuộc đời này đều mĩ mãn cho hai số phận gặp nhau, bởi ai cũng muốn được
trao và nhận yêu thương. Có người trao yêu thương cho người không muốn nhận,
người không muốn nhận của người này lại gởi cho người khác. Con người cứ hay
trêu đùa nhau trong cái vòng lẩn quẩn sợi “tình”. Có người cũng như em, âm thầm
trao hết yêu thương cho người mình yêu mà không nhận gì cả. Nhưng cả chính em
cũng ko biết nó nhiều hay ít nữa, cũng không biết trao yêu thương cho người
mình yêu lại là gánh nặng cho người đó? Một người lấy người khác, yêu người
khác giản đơn nghĩ mình yêu thương tức là trao cả cuộc đời mình cho người đó,
một chốn nương náu mà thôi.


Phải
chăng con người sinh ra gặp nhau, yêu nhau rồi mắc nợ với nhau chăng? Cái nợ
khó trả nhất đời là “tình cảm”??? Để mắc nợ nhau và gánh nợ yêu thương đi suốt
cuộc đời, những năm tháng của tuổi thanh xuân kéo dài đến cả đời người. Là một
em, một đứa con gái ngô nghê, chán ngắt rồi cũng yêu anh như biển xanh mà giận
hờn cũng bao la trời mây. Bao nhiêu nước mắt thương tổn và tủi thân đã rơi. Trong
tôi vẫn yêu, thứ tình yêu tuyệt vọng tôi theo đuổi, mãi cũng không bước qua
được trái tim mình. Và thương tổn, vẫn như một dòng sông có lúc dữ, có lúc
nghiệt ngã sóng ngầm cuốn vào trái tim yếu mềm. Lúc cảm thấy bơ vơ nhất, tự
hỏi: Bây giờ anh ở đâu? Lúc tôi cần vòng tay của anh nhất, lúc tôi sợ hãi và
đớn đau nhất, anh đang ở đâu? Anh bỏ mặc em với nỗi buồn và sự cô đơn đáng sợ. Một
giấc mơ dang dở. Tôi cũng đã khóc rất nhiều với nỗi đau nghẹn ngào trong lòng. Tôi
thấy buồn. Biết mà không có cách nào níu giữ... Những giọt nước mắt trong tình
yêu đầy đắng chát. Cũng như cảm giác giận hờn. Vì sao bây giờ đối mặt với đớn
đau, tôi chỉ thấy buồn?. Tôi không biết khi đó, khi mà trong tình yêu của tôi
và anh đã không còn nhiều hờn giận, anh có thấy vui và nhẹ lòng hơn không?. Còn
tôi, bỗng dưng tôi thấy buồn...


Liệu
thời gian có hằn xóa nỗi nhớ trong em, một năm, năm năm, mười năm, hay cả cuộc
đời để quên đi bóng hình đang ngự trị trong lòng. Trái tim vẫn đau ở tận sâu
góc nào đó, cũng bao lần tự hỏi tại sao lại nhớ đến thế, yêu đến thế, có xứng
đáng với cuộc đời đang đón chờ phía trước, cứ lưu vãng cho những ngày mơ hồ xa
xưa, trách người một thì trách chính mình mười. Sao cứ buông lời với em quá
chua chát như thế, đành rằng đã ghét bỏ thì cái gì của em người cũng ghét, cũng
cho đó là thô mãng, là chẳng ý tứ. Em đâu phải là đá mà cứ trơ mình mặc kệ lời buông
tàn nhẫn. Đá cũng biết đau, mang nỗi lòng chất ngất cơ mà…Sao bảo đá không yêu,
không biết nhớ, có bao giờ người biết mở lòng thử lắng nghe bên mình tiếng gọi dù
là nhỏ nhất…


Lẩn
khuất trong em là nỗi nhớ…!! Mặc kệ thời gian cứ trôi, em vẫn chờ, biết đâu
ngày mai, ngày mai… Không có gì là vô nghĩa cả, trong lòng mang trong mình một niềm tin, dù là nhỏ nhất...!!