Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Người bên lề...

Cô mệt mỏi, những đêm dài không ngủ, nằm nhìn tróng màn đêm xung quanh với dòng nước mắt chực trào. Vẫn giữ bản thân dậy sớm đúng giờ, đôi mắt có vẻ mờ mờ vì những đêm dài thao thức khóc lặng. Đôi lúc, cô tự hỏi bản thân mình sao lại yêu một người, dù người ấy chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ có rõ hình hài, chẳng có nụ cười chỉ là những câm nín. Có thể là sai, có thể là đúng, và có thể chẳng là gì khi yêu ai đó trong mơ. Nhưng có ai sống bằng giấc mơ?


Những cơn mưa lần lượt vẫn đổ xuống mái hiên nhà, cuộc sống vẫn bộn bề, 24 tiếng. Và những đêm thức trắng…Giấc mơ còn quá dài cho những đêm không ru mình vào giấc ngủ, cảm giác yêu một người sao vẫn cứ ám ảnh đến từng hơi thở, trong chán ghét, đến căm hận bản thân chính mình. Bởi, cô chân thành với tình cảm mình trao, không hy vọng đón nhận điều gì nhưng đổi lại một sự thương hại. Người thuộc về thế giới khác của một người đàn bà chốn xa, không có sự tồn tại của một người con gái như cô.


Người và cô hai kẻ như hai đường ray xe lửa, cứ bước nhưng hai người theo hai miền thế giới riêng, bão giông riêng, và xa lạ đến lạnh lùng. Chỉ khác, cô biện hộ cho mình, tự vỗ về ở những đêm, cảm giác bí mật. Người mặc nhiên đứng nhìn từ xa, xem mọi diễn biến sẽ xảy ra bằng một tâm trạng lo lắng, có thể là thực sự và có thể là không. Người con gái trong cô vẫn cứ ngu ngốc lao vào vòng xoáy của điểm đen, không đòi hỏi, không dám quát tháo, không ghen tuông, chết liệm mọi cảm xúc chỉ chìm trong im lặng nuốt vào tận trong.


Cái ngu là thèm khát cảm giác yêu thương, khát thèm trong giây phút chóng vánh của sự ngọt ngào. Mặc kệ, cô vẫn lao vào điểm đen trong cuộc chơi tình cảm đầu đời mình như một con thiêu thân lao mình vào lửa, rồi thiêu rụi. Người vẫn những tham lam như bản năng của đàn ông, để lại ở cô một vệt xướt dài cào cấu, bỏng rát, cảm giác đau để nhận thấy mình ngu nhất trần đời.


Sẽ là nước mắt rơi đầy trên bờ má, giấu mình đi trong những cơn say, hay chăng là thuốc an thần để vật vã trong giấc ngủ để không cảm thấy đau. Người tự cho cô hy vọng, rồi bỗng một ngày có tiếng rơi, sót lại mảnh vỡ loang lỗ. Rồi còn là gì nữa? Là bất cần, là mất đi niềm tin vào người khác và cảm giác đắng tận cùng, là cơn mưa trong bão tự mình không mặc áo mưa, ướt dầm dề, hành hạ bản thân thật đau đớn, lạnh buốt chỉ để cảm giác như thế xua bớt nỗi đau đớn trong lòng.  


Thời gian, người xưa trở thành hình tượng mẫu mực nhất. Bước chân không đi về phía trước mà ngược dòng trở lại, đắm mình trong cảm giác ngọt ngào. Cô biết mình đang đi trên con đường lệch pha, ngược chiều, một con người của kẻ ngu ngốc, là tối tăm. Cô thấy mình tội lỗi khi chen chân vào cuộc tình đẹp của người, nhưng cô vẫn ngu dại chờ đợi anh với nhớ nhung, biết mình không có quyền hờn ghen. Người ta sẽ bảo cứng cỏi lên nào, dứt áo ra đi tạo cho mình một hạnh phúc mới, nơi con đường mới sẽ có một bàn tay. Nhưng cô đã mất đi mọi niềm tin, con đường đi bấy lâu đã tăm tối thì giờ lại lao nhanh vào tăm tối của kẻ độc hành.


Làm người tình trong yên lặng vay mượn, chờ đợi những phút giây lạc lối anh cần một người bên cạnh để vỗ về. Cô chấp nhận làm người yên lặng đi bên cạnh người như hàng trăm người đàn bà khác vẫn lặng thầm trong đêm lạnh không biết người tới. Đoạn cuối cho những người đứng trong đêm tối vẫn là đớn đau tự nhận lấy, lặng lẽ chấp nhận người không bao giờ thuộc về cô trọn vẹn.


Nhưng có khác gì đâu những con đường mang xám xịt của đêm đen, trong những chiều giông đợi chờ trong vô vọng. Hạnh phúc đôi khi bóp nghẹt lấy trái tim cô khi vòng tay người ôm cô xiết chặt, khi nụ hôn cô cuộn vào em để nghe vị ngọt của bờ môi, của sự lần tìm sự khao khát. Nhưng rồi hạnh phúc cũng tan đi thật nhanh với những đêm dài trống trãi đơn côi, từng giọt buồn rớt xuống mà đôi tay người đang bận lau khô nước mắt cho một bờ mi khác, khắc khoải và đợi chờ, kiếp yêu thương chung chạ, đau đớn nào màn sương khói đen vẫn ám ảnh  cô trong từng giấc ngủ chập chờn.


Cô e dè gồng mình đón nhận hy vọng le lói, nhưng bỗng vụt , sót lại thất vọng khổ đau. Cô cũng chẳng đủ can đảm cho mình hướng đi rực sáng để an ủi, bởi không ai có thể hiểu những ẩn khuất của người con gái đã từng đặt niềm tin ở tình cảm ban đầu trọn vẹn, trinh nguyên. Bởi cô biết cuộc tình này cũng mờ ảo, cũng lãng bảng những điều không thật, những đổi thay, những tráo trở như trò chơi ảo thuật.


Xin đừng cười, bởi những suy nghĩ lệch lạc như một người quẩn trí trong sương khói mà người thấy. Hãy để mặc, đi về con đường khói, nơi ấy cô không đặt niềm tin quá nhiều vào người, cũng không vẽ lên cho mình một mặt trời để soi sáng mọi ngõ ngách tối tăm. Chỉ biết nơi con đường khói ấy cô không hy vọng quá nhiều vào những yêu thương, cô đợi chờ người theo cách của những người đứng trong làn sương khói, nơi ấy bàn tay người có thể xiết chặt cô, có thể ôm lấy cô, có thể yêu thương cô tận cùng và buông tay cô ra nhẹ bẫng, sương khói luôn mong manh.


Người quay ngược lại tìm những kí ức mênh mang. Giữ riêng mình những khoảnh khắc đã đi qua trong cuộc đời. Kỷ niệm là những thước phim đẹp trong mọi kí ức của con người, hãy để thước phim ấy luôn tỏa sáng trong trái tim của quá khứ. Người không dám mở cánh cửa của lòng mình và người ngồi ôm ấp mãi bóng hình, người đợi chờ người xưa quay lại, đợi chờ lên xe hoa, trong cuộc sống gia đình.


Đến lúc phải buông tay. Nhắn gởi người xưa của người hãy quay về, bên cạnh vẫn có người đang khắc khoải mỏi mòn, hãy đón lấy cho mình hạnh phúc mĩ mãn.


Cô mãi vẫn là người tình đứng bên lề…


 





Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

Chấm.

Còn lại gì nhỉ??


Chuyến tàu đi trong đêm, mưa bão bùng, đi qua miền lũ trong biển nước mênh mông, và nhìn mưa. Lòng tự nhiên thấy đau. Đau như ngàn mũi kim châm. Đau vì nhiều lẽ…!!!


Có thể ta chẳng là gì nhưng như thế có công bằng…!! Tự biết những gì mình được nhận ở đời nhưng sao vẫn thấy đau, cố dặn lòng nhưng đau đến vây.


Nghẹn lòng, có cái gì đè xé nát lòng mình. Ta muốn ngã khụy. Đau lắm! Đâu có ai biết điều đó…!!


Đúng hơn ta đã hiểu mình đã quá ngu ngốc cố đánh lừa chính mình. Đến cả lý do cũng rõ, ta bỏ bê quá nhiều ở bản thân. Giờ tự nhiên ta hận chính bản thân của mình, cái bản ngã ngu xuẩn. Tìm về bản ngã bấy lâu ta đánh mất, giờ càng ngày ta lạc hướng.


Mưa! Ta muốn khóc nếu có thể, nhưng sao khó thế. Đau đến cả không thể khóc. Thì ra mình chẳng là gì cả. Sao không buồn cơ chứ. Ta vốn dĩ “thật thà là dại”. Ta dại để tự mình chuốc lấy đau. Có thể bao câu nói làm ta thấy buồn, bị tổn thương, xúc phạm. Nhưng mọi điều người khác không hiểu thì chẳng có thể là gì. Vì ta muôn đời dại khờ. Người tốt với ta chân thật thì lại chối từ, người dửng dưng chỉ thương hại ta thì lại chờ. Tất cả lịu tàn. Ta căm hận bản thân mình…!!


Tất cả là giả dối. Như những gì ta đã nghĩ…


Đau. TÔI à!! Cho một dấu chấm. Vết xước dài.


 


 






Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Giọt sầu trong vắt...!!


Mùa chấp chới tay kéo, vội vàng trong dư âm. Người đến, người vui, nguời buồn và ta thì cứ mãi trong vỏ một mình của ương bướng, ngang ngạnh. Trời lặng lẽ trở mình mang cơn gió lạnh của mùa đông sang. Se thắt lòng trong cái lạc lõng không một ai bên cạnh để em có thể nói chuyện. Ai đó đủ để tạo ra một sự tin tưởng, không cần ở nhau những lời nói thẳn đuột rồi mới hiểu. Đôi khi ai đó chỉ ngồi cùng ta im lặng, cử chỉ của nhau cũng đủ hiểu ta cần gì, như thế là đủ rồi. Nhưng những điều đơn giản như thế mà quá xa xôi. Có thể, tôi đã tự loại bỏ mình ra khỏi cuộc chơi trên sân diễn chông gai này. Thay vào cái im lặng, câm nhìn tất cả, tỏ vẻ bất cần để sự đến và đi một cách tự nhiên, không cần phải học hỏi cách giữ những gì là của riêng mình thì kéo về. Hay chăng, tôi đã không muốn tạo niềm tin vào điều gì?? Và có lẽ từ đây tôi chấp nhận cái vụt tan, coi như một sự chấp nhận được định vị trong lòng ngay từ lúc nay, chấp nhận để bản thân không cần. Sự mệt mỏi đã dìm sâu rồi, đôi mắt vô hồn cứ nhìn trong dòng nước mằn mặn một mình ta.


Có lẽ ta đã tạo vết xước lên người khác, để rồi tự loại mình ra một bên rồi đứng nhìn sự vội vã, ồn ào. Phải chăng, đôi mắt nhuốm buồn đã cho thấy ta buồn nhưng lại dối lòng mình. Cái vết xước ta tự tạo dành cho nhau ngày một nhiều, để mỗi người lành lặn trở lại rất khó. Nỗi nhớ mong dâng đầy trong kí ức, một ngày ta muốn xoá nhoà không phải dễ, cố dối bản thân trong chuỗi kí ức phải chôn chặt. Vốn dĩ hợp tan ở đời bởi duyên với nhau, đâu dễ ai chấp nhận?? Tự mình quay về là chính ta ngày hôm qua, không một người bạn bên cạnh, mọi điều tự để trong lòng, tự xoa dịu chính mình rồi bước tiếp bên lề một mình. Hôm nay, có thể đôi mắt trũng sâu bởi những đêm khó ngủ, đôi vai nhập nhoạng, tiếng nói sẽ nấc lên nghẹn ngào, ngổn ngang nỗi niềm, chấp chới rồi sẽ qua. Và thế là tan…!!!


Tô vẽ trong bao bọc, muốn gở bỏ mặt nạ của nhau một lần để hiểu nhau. Bên ngàoi tỏ vẻ tươi nhưng bên trong đang dần héo, ta tự chế ngự. Im lặng để dòng nước mắt không tràn mi, để ta thấy mình vẫn mạnh mẽ. Đó đây cách nhau sợi dây để kéo về với nhau, mỏng manh quá đỗi, ta tự cắt đứt để về đúng bản ngã là mình, ta nấp mình.


Ta với nỗi lòng riêng ta chất ngất, không một người bên cạnh để trò chuyện, tiếng điện thoại hờ reo nhưng ta không nghe thấy. Chấp chới suy nghĩ với sự đơn độc của nỗi lòng. Và ta đang nghe mùa về réo gọi. Mưa lụt như một thứ đặc sản của mảnh đất miền Trung này. Với tôi, ai đó hỏi đặc sản quê là gì sẽ nói là mưa. Bao nhiêu nỗi ám ảnh, kí ức nặng nề vẫn là những cơn mưa của xứ nắng hạn mưa dầm. Dầm dề, chua chát quá đỗi! Nhưng bao đời nay nó vẫn cứ thế, mùa về lại chìm nổi với nước, tiếng khóc kêu than…!! Ở hai đầu đòn gánh trong tiếng rộn ràng tươi vui, thì ở khoảng giữa vần đè nặng trên vai bao nhọc nhằn. Và mưa làm nên cái gọi rền vang và đặc sản trong lòng tôi ngay từ nhỏ.


Đêm quá khuya trong thanh âm vắng lặng, đâu đó nhiều người cùng nhau nguyện cầu. Những gánh hàng đêm, tiếng người cười nói trong đêm, chiếc xe đạp cũ kĩ, cái vành nón nắng che đêm của người phụ nữ cho ta thấy như một thứ bình yên ta thấy quá đỗi gần. Đâu cách nhau quá xa bởi khoảng cách, mà chính lòng có thấy gần hay xa chăng, để vớ tay về với mình về nhau trầm tư, vỗ về.


Người thấy cần cần ta với nhau. Nhưng rồi người cũng cần phải xa nhau để hai con đường đi sẽ song song nhau không chung điểm dừng. Dù xa hay gần thì nó cũng mong manh để làm người ta chán nhau, đẩy đưa sự rời xa…!! Đọng lại lòng ta một nỗi buồn, ta vội vã kiếm tìm trong dòng người mênh mông, nhưng vẫn cứ xa. Ta cứ thế im lặng.


Chòng chành trong mớ lòng ngổn ngang. Ta buồn với nỗi buồn riêng mình. Bỗng một ngày ta thấy mọi thứ xa cách với ta…!!! Ta buông lơi để mọi điều xảy ra tự nhiên nhất.


 

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Ôm...

Phố có những ồn ào và lặng lẽ trong những khoảng khắc riêng mình. Và em cũng thế lúc dữ dội và lặng mình trong một vỏ bọc đầy vững chắc. Tự hỏi lấy lòng mình sao có những nỗi buồn vấn vương, em gạt sang một bên cho lòng nhẹ hẫng một chút nhưng nó vẫn vướng… Có biết rằng, không ngờ đôi lúc mệt như thế chỉ cần được một cái ôm nhẹ… cũng thấy nhẹ lòng.


Em quá dối bản thân! Em cũng là một đứa con gái cần lắm cái dịu dàng nhưng giờ đã biến mất. Thích được trao và nhận yêu thương. Có lúc em không yêu lấy chính mình thì còn có thể nào để chờ mong … Và không phải ai cũng nhận được yêu thương từ em.


Lúc này em cần lắm một cái ôm từ vòng tay của người. Đôi khi sự quan tâm nó không làm em thấy dịu nhẹ. Em cũng cần một câu nói yêu thương nhưng để làm gì khi có điều xa vời không như những gì em nghĩ. Thà em cuộn tròn lại để chôn giấu, lỡ có vụn vỡ em sẽ đau một mình. Với em lúc này một cái ôm như một liều thuốc an thần, em bớt đi cái tủi thân đang bủa lấy và cảm thấy được sự chở che, thông cảm, cái sợ hãi xua đi. Nhưng sao người ta dành cho nhau có vẻ tiết kiệm!!


Tại sao có những điều giản dị bình thường mà đôi khi cuộc sống thường ngày dành cho nhau bị lãng quên??? Em nhận ra mình là đứa con gái đầy khiếm khuyết… Lạc lõng giữa những con người quanh mình, không theo thời, không bon chen giẫm đạp. Em trong cái giữ dội của nỗi lòng, cái nông nổi của chính mình làm bản thân thấy đau. Những dằn vặt làm mất niềm tin, bao lần khóc oà, những thất vọng cứ xô em ngã quỵ. Em một nỗi niềm, người một nỗi niềm ai cũng cố giữ lấy làm riêng mình, để đôi khi như 2 con người xa lạ không quen biết nhau cùng lạc bước…


Cười! Em muốn mình dịu dàng trong nụ cười nhẹ nhàng. Để xua đi là em khô khan, chán chường không một nụ cười, nét buồn ẩn hiện.


Em cần một cái ôm nhẹ lúc này. Và có lẽ em nhớ chăng…?! Muốn vớ lấy tay để níu kếo mọi thứ về riêng em, trọn vẹn trong yêu thương không xa xôi nữa. Nếu mọi khoảng cách được xoá mà bản thân đổi lấy điều gì đó em cũng sẽ làm bằng mọi cách. Yêu thương trong em quá mong manh, dễ nhạt nhoà thay đổi.


Chỉ cần lúc này ở người một cái ôm nhẹ thôi đã quá đủ nhưng sao xa xôi thế. Em đang cần lắm để thấy rằng mình còn có một người bên cạnh, không cần phải nói điều gì. Về đi người để em có một vòng ôm…!!


 Cho em được buồn để phân trần bao điều vấng vương!!!


 

Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

Chỉ là giấc mơ ...

Có thể như thế này hay hơn. Khi tình cảm chưa sâu nặng, một dấu chấm dở ở giữa con đường...


Khi mà em chỉ là chỗ che lấp đi khoảng trống trong tận thẳm sâu tâm hồn người. Dù cố gắng để tự mình chấp nhận và hài lòng với những gì mình được nhận nhưng không thể làm cho bước tiến của tình cảm đến một mức độ khác.


Có lẽ như em mệt. Khi mà tình cảm em đã quá trọn vẹn. Đành thôi, em đứng từ xa để nhìn anh đi về nơi con đường... Em đã muốn nói với anh nhiều, nhưng vẫn thấy khó nói. Hãy tìm một ai đó để yêu, và đến một bước tiến xa hơn, còn em là điểm dừng nếu anh cần, không thì hãy lãng quên khi không cần thiết. Em chưa bao giờ mang đến cho ai đó một nụ cười, đừng nói gì mang đến hạnh phúc. Em càng không phải là chốn bình yên...


Em đã làm được điều tự hứa với mình, sẽ yêu ai đó lần trong đời rồi sẽ im lìm chấp nhận... Và đã được, đành thôi em im lặng để ngày mai chấp nhận cho anh đi về phía cùng ai đó...


Chỉ thế thôi...! Biết tự hài lòng khi mà tình cảm của anh dành cho em chẳng là gì, sự cảm nhận của em ngay từ đầu vẫn đúng nhưng không muốn nói ra. Vậy thôi người ơi! Buông tay nếu anh thấy đã đến lúc... Coi như là em đang có một giấc mơ về anh, về một tình yêu, được anh đã đáp lại tình cảm, dù rằng ngắn ngủi...mới... *1!


Mượn bài hát nói giúp nỗi lòng chông chênh...!!