Cô mệt mỏi, những đêm dài không ngủ, nằm nhìn tróng màn đêm xung quanh với dòng nước mắt chực trào. Vẫn giữ bản thân dậy sớm đúng giờ, đôi mắt có vẻ mờ mờ vì những đêm dài thao thức khóc lặng. Đôi lúc, cô tự hỏi bản thân mình sao lại yêu một người, dù người ấy chỉ là một giấc mơ. Trong giấc mơ có rõ hình hài, chẳng có nụ cười chỉ là những câm nín. Có thể là sai, có thể là đúng, và có thể chẳng là gì khi yêu ai đó trong mơ. Nhưng có ai sống bằng giấc mơ?
Những cơn mưa lần lượt vẫn đổ xuống mái hiên nhà, cuộc sống vẫn bộn bề, 24 tiếng. Và những đêm thức trắng…Giấc mơ còn quá dài cho những đêm không ru mình vào giấc ngủ, cảm giác yêu một người sao vẫn cứ ám ảnh đến từng hơi thở, trong chán ghét, đến căm hận bản thân chính mình. Bởi, cô chân thành với tình cảm mình trao, không hy vọng đón nhận điều gì nhưng đổi lại một sự thương hại. Người thuộc về thế giới khác của một người đàn bà chốn xa, không có sự tồn tại của một người con gái như cô.
Người và cô hai kẻ như hai đường ray xe lửa, cứ bước nhưng hai người theo hai miền thế giới riêng, bão giông riêng, và xa lạ đến lạnh lùng. Chỉ khác, cô biện hộ cho mình, tự vỗ về ở những đêm, cảm giác bí mật. Người mặc nhiên đứng nhìn từ xa, xem mọi diễn biến sẽ xảy ra bằng một tâm trạng lo lắng, có thể là thực sự và có thể là không. Người con gái trong cô vẫn cứ ngu ngốc lao vào vòng xoáy của điểm đen, không đòi hỏi, không dám quát tháo, không ghen tuông, chết liệm mọi cảm xúc chỉ chìm trong im lặng nuốt vào tận trong.
Cái ngu là thèm khát cảm giác yêu thương, khát thèm trong giây phút chóng vánh của sự ngọt ngào. Mặc kệ, cô vẫn lao vào điểm đen trong cuộc chơi tình cảm đầu đời mình như một con thiêu thân lao mình vào lửa, rồi thiêu rụi. Người vẫn những tham lam như bản năng của đàn ông, để lại ở cô một vệt xướt dài cào cấu, bỏng rát, cảm giác đau để nhận thấy mình ngu nhất trần đời.
Sẽ là nước mắt rơi đầy trên bờ má, giấu mình đi trong những cơn say, hay chăng là thuốc an thần để vật vã trong giấc ngủ để không cảm thấy đau. Người tự cho cô hy vọng, rồi bỗng một ngày có tiếng rơi, sót lại mảnh vỡ loang lỗ. Rồi còn là gì nữa? Là bất cần, là mất đi niềm tin vào người khác và cảm giác đắng tận cùng, là cơn mưa trong bão tự mình không mặc áo mưa, ướt dầm dề, hành hạ bản thân thật đau đớn, lạnh buốt chỉ để cảm giác như thế xua bớt nỗi đau đớn trong lòng.
Thời gian, người xưa trở thành hình tượng mẫu mực nhất. Bước chân không đi về phía trước mà ngược dòng trở lại, đắm mình trong cảm giác ngọt ngào. Cô biết mình đang đi trên con đường lệch pha, ngược chiều, một con người của kẻ ngu ngốc, là tối tăm. Cô thấy mình tội lỗi khi chen chân vào cuộc tình đẹp của người, nhưng cô vẫn ngu dại chờ đợi anh với nhớ nhung, biết mình không có quyền hờn ghen. Người ta sẽ bảo cứng cỏi lên nào, dứt áo ra đi tạo cho mình một hạnh phúc mới, nơi con đường mới sẽ có một bàn tay. Nhưng cô đã mất đi mọi niềm tin, con đường đi bấy lâu đã tăm tối thì giờ lại lao nhanh vào tăm tối của kẻ độc hành.
Làm người tình trong yên lặng vay mượn, chờ đợi những phút giây lạc lối anh cần một người bên cạnh để vỗ về. Cô chấp nhận làm người yên lặng đi bên cạnh người như hàng trăm người đàn bà khác vẫn lặng thầm trong đêm lạnh không biết người tới. Đoạn cuối cho những người đứng trong đêm tối vẫn là đớn đau tự nhận lấy, lặng lẽ chấp nhận người không bao giờ thuộc về cô trọn vẹn.
Nhưng có khác gì đâu những con đường mang xám xịt của đêm đen, trong những chiều giông đợi chờ trong vô vọng. Hạnh phúc đôi khi bóp nghẹt lấy trái tim cô khi vòng tay người ôm cô xiết chặt, khi nụ hôn cô cuộn vào em để nghe vị ngọt của bờ môi, của sự lần tìm sự khao khát. Nhưng rồi hạnh phúc cũng tan đi thật nhanh với những đêm dài trống trãi đơn côi, từng giọt buồn rớt xuống mà đôi tay người đang bận lau khô nước mắt cho một bờ mi khác, khắc khoải và đợi chờ, kiếp yêu thương chung chạ, đau đớn nào màn sương khói đen vẫn ám ảnh cô trong từng giấc ngủ chập chờn.
Cô e dè gồng mình đón nhận hy vọng le lói, nhưng bỗng vụt , sót lại thất vọng khổ đau. Cô cũng chẳng đủ can đảm cho mình hướng đi rực sáng để an ủi, bởi không ai có thể hiểu những ẩn khuất của người con gái đã từng đặt niềm tin ở tình cảm ban đầu trọn vẹn, trinh nguyên. Bởi cô biết cuộc tình này cũng mờ ảo, cũng lãng bảng những điều không thật, những đổi thay, những tráo trở như trò chơi ảo thuật.
Xin đừng cười, bởi những suy nghĩ lệch lạc như một người quẩn trí trong sương khói mà người thấy. Hãy để mặc, đi về con đường khói, nơi ấy cô không đặt niềm tin quá nhiều vào người, cũng không vẽ lên cho mình một mặt trời để soi sáng mọi ngõ ngách tối tăm. Chỉ biết nơi con đường khói ấy cô không hy vọng quá nhiều vào những yêu thương, cô đợi chờ người theo cách của những người đứng trong làn sương khói, nơi ấy bàn tay người có thể xiết chặt cô, có thể ôm lấy cô, có thể yêu thương cô tận cùng và buông tay cô ra nhẹ bẫng, sương khói luôn mong manh.
Người quay ngược lại tìm những kí ức mênh mang. Giữ riêng mình những khoảnh khắc đã đi qua trong cuộc đời. Kỷ niệm là những thước phim đẹp trong mọi kí ức của con người, hãy để thước phim ấy luôn tỏa sáng trong trái tim của quá khứ. Người không dám mở cánh cửa của lòng mình và người ngồi ôm ấp mãi bóng hình, người đợi chờ người xưa quay lại, đợi chờ lên xe hoa, trong cuộc sống gia đình.
Đến lúc phải buông tay. Nhắn gởi người xưa của người hãy quay về, bên cạnh vẫn có người đang khắc khoải mỏi mòn, hãy đón lấy cho mình hạnh phúc mĩ mãn.
Cô mãi vẫn là người tình đứng bên lề…