Một năm nửa lại trôi qua, soi
gương thấy ai đó cười với mình, và mình lại cười cười. Chẳng lẽ, bóng ma? Lại
cười vang khẩy khụa với chính mình. Cười cho một năm nữa trôi qua. Mừng. Thêm một
tuổi mới. Bao điều mới mẻ sẽ chờ mình ở phía trước (buồn, vui, đau khổ hay hạnh
phúc). Kệ. Mọi thứ rồi cũng sẽ phải kết thúc một kiếp người, cũng chẳng mang đi
theo được tất cả.
Tranh thủ viết vài dòng, khi mà
còn vài giờ nữa là chuyển sang năm. Cũng có thể gọi là đánh dấu, vì lâu rồi câu
chữ trôi theo sự chai sạn của tâm hồn. Chơi vơi. Biết bao sự đổi thay rồi lại
quay về với sự trống rỗng ở trong lòng như vốn dĩ nó đã ngự trị.
Lần này tôi tự cho phép mình ngồi
lâu bên vị đắng của ly cà – phê, cảm thấy cần thời gian để nhìn lại và chuẩn bị
mọi thứ. 8 tháng, với bao điều cần để tự ngắm nghía lại chính cuộc đời của bản
thân đã để lãng phí một năm của đời mình. Chẳng hiểu cuộc đời sẽ tròn méo thế
nào, chỉ thấy sao cứ mãi chạy mãi với thời gian, và nhặt nhạnh những tâm trạng
vẩn vơ, cứ mãi hoài vọng điều cũ đã qua.
Không biết chính mình đang mong
ngóng điều gì. Trong cuộc đời này, phải nói rằng ai đó giết chết chính mình giỏi
nhất thì trong đó có mình. Có cái gọi là “buồn”, “ưu tư” như một vị bù nhìn, đứng
che lấp đi trái tim để nhìn mọi điều ở phía trước. Một ông chúa cai trị mảnh đất
nhỏ bé mang tên “vui”, để rồi chính bản thân lại mắc những sai lầm, thỉnh thoảng
lại hằn cho mình một vết xước. Thực tại và quá khứ cứ để xen lẫn rồi hoài nghi.
Cứ thế hay gây tổn thương cho những người cung quanh và mình, luôn bắt cái đầu
nhỏ bé lúc nào cũng phải nghĩ suy hơn là sự thảnh thơi. Rồi lại thấy chênh chao
với mớ cảm xúc vụn vặt.
Bao lần ngồi lại tự suy ngẫm về
mình, thực sự rất sợ. Một diễn viên kịch không chuyên cứ phải diễn đi diễn lại
một vai diễn trên sân khấu cuộc đời này. Để đêm về, tự thoát ra vai diễn, ngỡ
ngàng, hoảng sợ. Đã có bao chọn lựa cho chính cuộc đời mình, và đã sai. Tự chịu
tránh nhiệm với bản thân, tự quyết định số phận, con đường cứ mãi thay đổi chẳng
chịu theo từng bước chân đã định. Là gì đây, nếu cứ mãi là sai?
Tại sao lại ưu đãi cho tôi quá
nhiều tình cảm. Để rồi tôi quen với sự vay ở tình cảm, mà quên rằng cũng cần phải
trả, những thứ đó trả vay một cách sòng phẳng ư? Thôi thì, đành nợ cuộc đời những
yêu thương và nợ những người đã cho mình lòng thành, một sự ghi nhớ. Dù rằng,
có trả cũng mãi là kẻ nợ, món nợ quá lớn. Dòng đời thì mãi trôi.
“Sông vẫn chảy đời sông, suối vẫn
chảy đời suối…”Tự tin và tự ti cách nhau một khoảng không vô hình. Thật mà phán
xét con người dưới ánh mặt trời này, vì nó bị chói bởi ánh sáng trong suốt. Im
lặng là cách để học cách nhìn và lắng nghe!!
Một năm với tôi với sự đổi thay,
dù nhỏ nhoi. Biết dành cho bản thân điều mình yêu thích, rồi theo đuổi dù chẳng
là gì! Thấy mình sao thiếu hụt mọi thứ, sự tự tin, niềm vui, hoài vọng ở tuổi
trẻ… Đánh mất đi cũng khá nhiều…
Tự cho phép mình hy vọng ở phía
trước, chắc sẽ không hóa tượng khi mà trong lòng vẫn luôn khao khát bước đi.
Không chờ ánh sáng diệu kì ở phía đường chân trời nhưng mong mỏi mảnh áo ấm ở
mùa đông… Hãy cứ ngước nhìn và đi.
Thời gian đang tự tình lướt qua
thật khẽ…