Có
đôi khi người khác luôn làm tổn thương em. Những câu nói vô tình chạm vào lòng
tự trọng. Bỗng em thấy mình quá nhỏ bé, cảm thấy ghét bản thân nhưng sao không
thể ghét một ai. Lúc như thế em lại muốn cười. Nụ cười tươi nhất.
Nhìn
lại chặng đường em đã đi qua, nhìn thật - nhìn nghiêng - nhìn thẳng. Em cũng
mang trong mình bao oán giận, hờn trách, và cũng có yêu thương nhưng sao không
thể ghét. Câu trả lời liệu có?
Em
vẫn giữ cho mình những thói quen. Nhưng xấu nhiều hơn tốt. Nó đã quá nhàu nhĩ
trong mớ cuộc sống này rồi. Em vẫn thích cái im lặng riêng mình không nói,
không giải bày, không phân minh. Rồi em quay mặt đi, có khi cười, có khi giấu
những giọt nước mắt lặng câm. Với thái độ không vừa chấp nhận cũng không vừa phản
đối. Vì đó là em...!!
Để
rồi mọi thứ em nút lặng, khóc ngay cả khi cười.
Rồi
tự nhiên cũng thấy thèm một bàn tay nắm. Tiếng điện thoại í ới mỗi đêm về, những
tin nhắn vu vơ…
Mệt
mỏi. Đi đâu cũng chỉ có một mình. Bơ vơ và lạc lỏng. Yêu thương được đổi lại vị
đắng. Sống thế nào cũng không được, thế kia cũng xong. Người thì bảo “khắc nghiệt”,
người thì bảo tiêu cực. Ngày nào cũng có chuyện phải nghĩ, phải lo. Sống lúc
nào cũng chật vật đến ngặt thở.
Thấy
sao kiếp sống luôn cứ phải tính toán, nặng gánh ưu trần thế. Mệt mỏi lắm rồi…
Mọi
thứ nhạt nhòa. Có vị đắng. Không có cái gì cho riêng em.