Nhìn cảnh tan trường, nhìn mấy đứa trẻ hớn hở khi nhìn thấy bố mẹ đến đón. Chúng vô tư hồn nhiên, nụ cười tươi vui khi gặp bố mẹ từ trường về nhà. Nhưng lặng lẽ đằng kia có mấy đúa trẻ đang nhìn cảnh ấy mà thèm khát. Nhìn ánh mắt thoáng chút buồn, mang trong đó là một ước muốn được như bao đứa trẻ kia nữa.
Nhìn các em lặng lẽ đi trong ánh mắt buồn, giờ chúng tự rảo những bước chân trên con đường ồn ào, tấp nập người qua lại. Chúng cũng hoà vào sự hối hả đó đấy, chúng men theo vỉa hè để về tổ ấm của mình. Chúng cũng có tổ ấm, nhưng không phải tổ ấm của các em có bố mẹ đến đón kia. Tổ ấm của chúng không có tiếng nói ấm áp của mẹ, không có tiếng cười vui bên mâm cơm gia đình mà tổ ấm của chúng là những bữa cơm tập thể của các cô ở trung tâm trẻ em mồ côi.
Trong những đứa trẻ kia thì có một bé gái mà ai gặp cũng phải để ý hết. Con bé ấy trong buổi sinh hoạt nào dành cho các em bé không nói gì cả, nó chỉ ngồi một chỗ nhìn các bạn mình nô đùa thôi. Bé không cười, không cho ai được đụng vào người. Ai cũng đưa bánh kẹo cũng không chịu nhận, nhưng đọc được trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn tận sâu thẳm, buồn nhưng mang trong mình một sự khát thèm. Có lẽ thèm một làn hơi ấm của bố mẹ chăng, hay thèm một mái ấm gia đình. Bé im lặng nhìn như vậy thôi, hỏi thăm những đứa trẻ ở cùng với bé thì biết rằng từ lâu bé đã như vậy rồi, bé không bao giờ bộc lộ cảm xúc, chỉ im lặng làm những việc của mình, không chơi thân với ai hết. Thường ngày nó cũng không nói, không cười, không chuyện trò cùng ai. Im lặng mình em trong một mình trong một thế giới của chính mình.
Bé từ cổng trường bước đi mạnh mẽ, không nói chỉ lầm lũi đi một mình. Bước đi dứt khoát, không trò chuyện cùng ai. Trong khi những đứa trẻ khác dù rằng thèm khát như những cũng vẫn vô tư cười đùa, vẫn sánh vai với nhau, còn trêu nhau những câu nói ngô nghê của một đứa trẻ con nữa. Lần đầu tiên thấy bé cười khi nhìn mình đi ngang qua. Không thể tưởng nhỉ, tự nhiên thấy vui lắm như gặp một cơn gió lành. Bé và những đứa trẻ đi về, về đến nơi chúng cất cặp, vở của mình vào một góc riêng cho mình, với chúng mọi việc đều tự làm, đều phải ngăn nắp trong gian phòng nhỏ dành cho học tập chung. Có lẽ với chúng là những việc bình thường nhưng thử hỏi mấy đứa trẻ có bố mẹ có bao giờ làm như vậy khi ở lứa tuổi này không. Xong việc chúng nó tự lấy đồ mặc để chuẩn bị đi tắm, rồi lại vào chỗ ngồi ăn, bàn ăn đã được dọn ra, mỗi đứa mỗi phần, và chỗ ngồi thì cũng dành riêng cho nhau, không ai dành ai.
Trong bàn ăn có thằng nhỏ đang còn bón cơm cho một bé gái, vừa bón cơm vừa ăn phần cơm của mình. Bé gái đó là em gái ruột của thằng nhỏ, nó thay mẹ chăm em, làm những việc của người anh khi mẹ đi xa. Thằng nhỏ mới có 6 tuổi, còn bé nhỏ kia hình như 3 tuổi thì phải.
Nhớ lúc trước thằng nhỏ nói chuyện, khoe đã có lần mình được về nhà. Nhà ở xa lắm, nhà có biển nữa. Hình như nó nhớ nhà , nhỏ nói là nhà có 4 chị em, nhỏ còn một chị nữa nhưng đi xa rồi. Cha chết rồi, còn mẹ thì đi lấy chồng khác rồi. Nhỏ được mẹ đưa hắn với đứa em kề hắn vào đây lâu rồi. Nhỏ đang say sưa kể về nhà về ngôi nhà của nhỏ ở miền quê có biển, có những rổ cá của mẹ nhỏ khi thuyền về bến, thì có một đứa khác chạy lại, nói nói láo ấy. Hắn được về nhà như thế từ lâu rồi, hắn được một lần về từ khi chưa có em hắn đưa vào đây. Nhỏ thấy vậy, cãi lại. Hai đứa làm om sòm lên, thấy thế bảo hai đứa thôi,
Nhỏ còn làm trách nhiệm của một người anh trai với đứa em gái của mình, chăm cho em, dỗ em gái ngủ. Hằng đêm nó vẫn phải mắc màng, ru em ngủ nữa.
Thực ra là các em ở đây có nhiều cảnh đời, nhiều số phận khác nhau. Có đứa có gia đình nhưng lại không thể chăm lo nổi nên gởi các em vào trung tâm. Có gia đình thì chồng (vợ) mất nên giờ tìm một tổ ấm mới nên gởi con để xây hạnh phúc riêng mình…
Các em dù cuộc sống ở đây, không phải vất vả mưu sinh với cuộc sống bên ngoài nhưng trong tận sâu đáy lòng lại khát khao một mái ấm. Chúng cũng ước cho mình dù chỉ một lần thôi, được biết những lời nói yêu con, được nghe sự la mắng khi mình làm sai. Ước muốn nhỏ bé như vậy nhưng với những đứa trẻ đó không hề đơn giản chút nào.
Dua Be - Nhieu Nghe Si