Cho một chút gì đó thổn thức. Chút đó xa xôi, mong manh ta vẫn cứ cố đi tìm. Có những lúc như nặng trĩu mang trong mình những câu hỏi không lý giải nổi. Vẫn cứ cố bước đi ta biết rằng ngày mai bình minh sẽ đến. Chiều trong phòng trọ lặng lẽ nằm con con đường hẹp, mang chút gì đó trầm tư cho những tâm hồn hi vọng ở một tương lai ở ngày mai. Chiều đến mang đến chút nhớ, chút giận cho cuộc sống chật vật nhưng lại là để lại nhiều kĩ niệm đẹp trong đời người nhất. Những bản nhạc trữ tình được mở lên để xua đi những ý nghĩ đang vất vưởng trong tâm trí. Cố đi làm thêm mấy hôm về lại đổ đau, nằm một mình trong căn phòng chật hẹp với cái miệng đắng ngắt, nghe nóng bừng cả người, cổ họng như khan cứng lại nói không ra tiếng. Những lúc như thế này thì lại nhớ nhà, cả tuần nay lang thang với công việc đi làm thêm chỉ ăn toàn cơm bụi đến thấy là sợ. Đôi lúc lại mỉm cười với mình mà thầm nghĩ, chắc là đang “chán cơm thèm đất”.
Căn phòng nhỏ chỉ còn lại một mình tự nhiên thấy sợ, chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như lúc này. Sợ cô độc, sợ sự lẻ loi trong lúc này nhất. Đã cứ tưởng mình đã quen với cuộc sống như thế này mà không ngờ ta lại sợ hãi trong lúc này.
Mặt trời đã mang đến chút ánh sáng yếu ớt của ngày sắp tàn càng làm cho khung cảnh xóm trọ càng nhứ chìm trong một nỗi niềm chưa bày tỏ, vẫn cứ im lìm cố giấu cho riêng mình mà cứ trầm mặc. Và chợt nghĩ đến những đêm đi làm về lủi thủi trên con đường chỉ có một mình ta, hương hoa sữa đâu đó của đầu mùa thu thoang thoảng. Có lúc mang trong mình một chút tủi, một chút hờn về cái cuộc sống hiện tại của mình, nhưng rồi lại cố hít một hơi thật sâu và tận hưởng cái hương hoa sữa thoang thoảng về khuya để xua đi, quên đi những điều ta gặp phải trong những bước đường ta đi. Vẫn còn đâu đó đâu chỉ riêng mình trên con đường khuya vắng ấy, ở bên ta vẫn còn đó những gánh hàng đêm, những con người bé nhỏ đang cố lục lọi trong thùng rác để tìm phế liệu bóp chắc cho cuộc sống này kia kìa. Có những hôm mệt mỏi, bơ phờ trong đêm đã về khuya, chuẩn bị đạp xe đi về thì nghe tiếng gọi từ sau lưng. Thì ra đó là Cường đứa bạn học chung thời cấp ba vẫn làm thêm ở đây. Gặp nhau trong lúc mệt nhất nên những câu chuyện hỏi thăm cũng trở nên vội vàng. Và cái tin Thịnh mất cách đây được gần hai tháng vì ung thư máu đã làm sững người lại.
Và con đường đi về lúc đó như dài thêm ra, lòng cứ tự nghĩ chẳng lẽ cuộc đời này lại ngắn ngủi như vậy ư? Vẫn biết rằng “cuộc đời có bao lâu mà hững hờ”, nhưng tôi đã lãng quên, lạnh lùng với những thứ bên mình để giờ có chút thầm trách, giận chính mình nhiều hơn.
Lòng nghĩ đến tự nhiên lại cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình tuy có chút gì đó không hơn ai nhưng vẫn còn hạnh phúc chán. Những con gió nhẹ về khuya thoảng qua như mang đến sự thúc đẩy ta càng phải mạnh mẽ hơn, dù rằng sẽ còn xa lắm ta mới đến cái đích của mình. Cho niềm tin và cái ước mơ ta luôn ấp ủ.
Căn phòng trọ lại trở nên ồn ào tí khi những bước chân từ trường về đã khuấy động lên. Những bữa cơm đơn giản, kham khổ đã in đậm vào những kí ức của một thời sắp sẽ đi qua. Cho chút gì đó ngày mai, và tất cả sẽ là quá khứ nhé!
Trên lối ngõ đi vào xóm trọ.
Một chút gì đó của những căn phòng khi mùa mưa về là trở nên lầy lội và đầy nước.
Cửa sổ nơi chất chứa những tiếng cười nhiều nhất
Nơi nấu ăn của cả một dãy trọ.
Nơi đẹp nhất của căn phòng
Đang cố che giấu những nụ cười tươi trẻ nhất và sung sướng hơn khi ai đó có bạn đến thăm...
Nơi đi vào khu giải toả nỗi buồn (gởi tình yêu vào đất)
Cho những bữa cơm vội vàng.