“Nếu bạn kết hôn ở tuổi 20 là bức tranh hoàn hảo nhất cho bất kì một người đàn ông nào muốn kết hôn với họ (…) Kết hôn ở tuổi 30- Nếu bạn muốn một tình yêu vững chắc. Nếu bạn muốn khẳng định mình. Nếu bạn không muốn bị khủng hoảng kinh tế. Nếu bạn muốn xây dựng một quan điểm đúng đắn về hôn nhân, họ có cái nhìn sâu sắc về hôn nhân, về gia đình; Nếu bạn không muốn hối tiếc, tuổi này bạn đủ thời gian và kinh nghiệm để chọn cho mình một người có thể cùng bạn đi suốt cuộc đời". Không biết những câu này từ đâu, mà tôi lại chép nó vào một cuốn sổ tay luôn mang bên mình.
Còn tôi thì chưa cho mình một điều gì hết, nhìn tình yêu của những bạn bè xung quanh, bỗng nhiên nghĩ: Tình yêu 20 nồng nhiệt, đắm say, nhưng cũng đầy nông nổi và cảm tính. Yêu hết lòng và trọn vẹn, đẹp, mong manh và dễ vỡ. Tình yêu ở tuổi 20 trong sáng, chưa nhuốm màu, đầy thánh thiện; Tình yêu ở tuổi 30, nồng nàn, sâu lắng hơn, đã có dự già dặn và chín chắn trong cách nghĩ, thể hiện tình yêu dành cho nhau. Tình yêu 30 mang tính ổn định, lâu dài gắn bó. Tình yêu 30 không có sự đổi thay, hơn hết là sự muốn kết thúc bằng mái ấm gia đình, là tiếng cười bi bô của trẻ con. Tình yêu 30, cẩn thận, kín đáo, phân biệt rạch ròi giữa trách nhiệm và quyền lợi.
Trong mỗi cuộc tình để đi đến hôn nhân luôn lắm thử thách. Có bao buồn-vui-hạnh-phúc, nụ cười-nước mắt luôn song hành với nhau. Trên mỗi chuyến tàu đều có hình ảnh đan xen nhau, có người thì hạnh phúc có một người bên cạnh cùng đi, có người thì chỉ có bạn đi cùng được một chặng đường ngắn, có người thì chỉ một mình trên con tàu. Con tàu cứ mãi miết chạy để đi tìm sân ga, hành khách khi đến sân ga thì cũng có cảnh ồn ào hạnh phúc xen lẫn, cũng có khách dừng trên sân ga chìm trong sầu buồn, lặng lẽ... Và như thế ta thương nhiều hơn ở mỗi con người trong cuộc đời này, bởi lý do nào đó đã để lỡ duyên, lỡ thì con gái, thường tỏ ra khó tính. Họ vốn thấy mình đã lỡ chuyến đi trên con tàu và vẫn không có một sân ga nào, cố tạo cho mình một vỏ bọc vững chắc nhất.
Đơn giản con người luôn tìm cho mình một hạnh phúc, và muốn làm trọn thiên chức cuộc đời ban tặng, nhưng sao lại quá gần nhưng lại đỗi xa xôi... Sân ga nơi mình ao ước, một thiên đường mà luôn muốn hướng tới, mong chờ và hy vọng sẽ là hạnh phúc chờ đón.
Sẽ không ở tuổi 20, tình yêu sẽ đẹp nhưng dễ tan vỡ, bởi sự trao trọn "tình". Có ai đó chỉ xem mỗi dạo chân trong nhiều mối tình qua đường, chóng vánh, thỏa mãn thích thú của bản thân, kiểu dừng chân chốn ven đường, tình như làn gió mà thôi. Vậy tình yêu ở tuổi 30 sẽ như thế nào...? Và mơ về người ở nơi kia xa lắm. Một mình lủi thủi, tập quen với cuộc sống một mình, không người bên cạnh, dằn mình thoát khỏi giấc mơ bằng sự lặng lẽ, bơ vơ. Tự phủ cho mình lớp áo để được chở che, trong day dứt khó cất thành lời...!??
Còn tôi đang khô cạn dần cảm giác, tập cho mình thích nghi, sự chai lỳ với mọi thứ Chợt thấy sao nhiều người đề cao cái "tôi", ngộ nhận tình cảm trong suy nghĩ nông nổi, chẳng đi đến đâu. Mà đúng ra tôi đâu có thể thay thế suy nghĩ của người khác mà thay đổi, chỉ im lặng nhìn, không biết sẽ trượt ngã đến đâu? Xin sự thức tỉnh để đừng quá mông lung với cái chết của chính mình tạo nên...!!
Em cũng đơn giản, không ngờ đôi khi lại dễ vỡ, có lúc chỉ vì câu nói của người khác dù vô tình hay cố ý, em luôn nhận sai, nhận cái xấu về mình, để rồi dằn vặt, có khi mất ngủ chỉ để nghĩ trong một mớ mông lung. Hình ảnh, câu nói cứ mãi quẩn quanh trong đầu, đôi khi nhắm mắt lại là nghe văng vẳng bên tai, giật mình thức giấc ngơ ngác. Bây giờ điều đó em xin trả lại tất cả, tìm cái "bản ngã" của mình bấy lâu đã cố giấu. Nơi em đặt chân đến đáng ra nó chẳng phù hợp, sao không tự mình cứu mình mà cố đứng lại, đánh rơi cái "bản ngã" của mình rồi chăng?
Em đi lấy lại "bản ngã", khi em vô tình đánh rơi. Tôi trả lại "bản ngã" cho mình ngay bây giờ cho thời gian cuốn đi, cả cười-khóc, điên cuồng dở người, sự cau có, gay gắt, hời hợt, cả cái buồn chỉ vì phải bị phán xét. Xin trả lại hết không để lại một cái gì cả, cả chút thương, chút nhớ, chút mến, chút tủi hờn, ghen ghét, và cả sự lầm lũi, đơn độc. Không phán xét, ưu ái gì cả, vì tôi đã cố tạo sự thay đổi để rồi lãng quên-nặng nề-khó chịu, không suy nghĩ gì nhưng đã dối lòng... Giờ thì phủi sạch, về trở lại là "TÔI" của ngày hôm qua, của cái bản thể vốn dĩ em đã có và cố công tạo nên nữa...
***
Mọi thứ trong tôi giờ sẽ quay lại, tất cả sẽ giờ được gói gọn trong tâm khảm riêng mình... Trả lại cái ngày hôm qua vô tình nhặt được, trả hết để dứt lòng dù buồn một chút... Sợ rồi tiếp diễn, ngày nào đó tôi sẽ vụn vỡ và trượt dài trong con dốc không đứng lên được, ngay lúc này hụt hẫng nhưng đổi lại nhẹ nhàng cho ngày mai. Trả lại hết...