---- Khúc Rêu---
Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012
Gãy..
---- Khúc Rêu---
Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012
Vĩnh biệt ta..
Một ngày nữa sắp trôi qua. Lặng lẽ. Ba năm rồi
anh à!
Làm sao anh biết được ngày này là ngày
gì. Nó cũng như bao ngày với anh. Công việc bộn bề, những mối lo nghĩ đủ để anh
mệt mỏi, còn đâu để tâm đến những thứ vặt vảnh nhỏ nhặt bên em hay bên cạnh anh
cơ chứ.
Ngày này cách đây 3 năm, em một mình lủi
thủi bước chân đến ViB. Cũng là nơi cho em chập chững vào đời, bước đi đầu tiên
trên con đường đời đầy rủi may có bàn tay anh chỉ dẫn. Dáng vẻ ngơ ngác, non nớt,
con bé nhà quê lạc giữa đám người đến tội nghiệp. Đến cả cái balo đồ đạc cũng
không dám đem đến Vp, mà gởi ở nhà Q rồi
nhờ anh M.M đem đến giúp. Cả sự sợ hãi khi mà đứng ở trạm xe Bus chờ bé bạn ra
đón về phòng trọ, mà trong khi gọi từ 8h – gần 11h đêm mới liên lạc được với nó.
Cứ nghĩ chắc đêm nay ngủ ở ngoài đường…
Mới đó mà nhanh quá đỗi. Em đã ra trường
được 3 năm. Ba năm, với bao biến cố, ngọt – bùi – đắng – cay chẳng là chi so với
cuộc đời còn dài ở phía trước. Cũng có lúc mệt mỏi, chán chường. Nếu nói rằng
không cô đơn thì là dối bản thân mình. Nhưng dáng vẻ mỏng manh, yếu ớt của em
đâu dễ dàng ngục ngã như vậy? Em còn nhiều việc cho ước mơ phải không anh.
Em rất nhớ Đà Nẵng. Nhớ Hội An. Nhớ
Gia đình. Nhớ quê nhà. Đầu óc em lúc nào
cũng ẩn hiện những khung cảnh ngày xưa. Nhớ từng góc đường. Nhớ cái nắng vàng
rang bỏng. Nhớ Sông Hàn về đêm. Nhớ dấu chân anh và em in trên cát, ly cà phê
im lặng. Những đêm em một mình ra biển, lẳng lặng nghe tiếng sóng vỗ, nhìn những ánh đèn nhấp nhoáng vài ba chiếc
thuyền đang xa khơi. Nằm ngắm sao là một việc vô ích mà anh từng nói. Mỗi khi
ra biển, anh nhìn vẻ mặt em đang cười giòn tan, lại cứ hỏi đi hỏi lại “khi ra
biển em nghĩ gì?”. Em cười và im lặng với ánh mắt xa xôi. Thật ra em chẳng nghĩ
gì hết, trong lòng rất đỗi bình yên, thanh thản, không vướng bận gì với cuộc sống
xô bồ với bao điều cần phải suy nghĩ. Nên nụ cười em trước biển rất đỗi giòn
tan. Nghe tiếng sóng hát. Ngắm nhìn vì sao mãi miết như thể cả ngàn năm mới được
nhìn thấy. Cứ mải chong mắt nhìn lên khung trời, mặc kệ những cơn gió biển vồ vập
vào người.
Còn anh. Em nhận ra rằng anh cũng
thích biển. Dù thời gian đó em với anh chỉ là bạn, nhưng anh kể cho em nghe về
ước mơ một cuộc sống gia đình. Có lẽ chính những lần ra biển, em đã yêu anh hơn
lúc nào hết. Tận sâu trong anh là những nỗi niềm, cô đơn và sự khao khát đằng
sau một con người hay nói, hay cười nhưng cũng rất đỗi nóng tính… Còn gì nữa
đâu, em cứ nhắc về anh, để rồi làm mất cuộc vui của bao người.
Có lẽ, từ ngày đứa con gái hư hỏng như em rời bỏ, gia đình, quê
hương để chôn vùi niềm riêng. Thì mới cảm nhận rõ tình cảm của gia đình. Lần đầu
tiên trong đời gia đình mới nhớ đến SN, và nhận được lời chúc. Không hiểu sao,
những giọt nước mắt cứ lăn dài, vì hạnh phúc hay vì tủi hờn nữa. Đã 23 tuổi, 23
lần SN lặng lẽ chỉ ta với ta. Từ ngày tập tành với vị đắng của cà phê thì lại tự
thưởng mình một ly cà phê muối. Còn lúc nhỏ thì tự tặng mình một vật gì đó
chính tay mình có thể làm được… Đôi khi em thấy mình vui với những ảo tưởng.
Trên Face thì vài ba người xa lạ gởi dòng mừng SN… Cũng như mọi ngày trôi qua.
Nụ cười và nước mắt vẫn cứ đi bên cạnh nhau trong cuộc đời này…
Để giờ đây em nghe những cuộc tình thở trong đêm. Những cuộc
tình hóa kiếp mà vẫn đau. Cuộc tình đầy những chiếc môi ăn năn, xa khuất. Cuộc
tình đang chờ chữa lành vết thương. Dù ở phía trước còn dài, dù ngọt - đắng
nhưng tận sâu thẳm trong mỗi người vẫn muốn được yêu thương thật sự, dẫu đó chỉ
là một lần trong cõi tạm này…
Cũng nên vĩnh biệt sự mong manh của ngày hôm qua…
Không biết, Entry này câu chữ em có khắc nghiệt…???
SG, 28/6
Chút
tình cỏn con vương vấn…
Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012
Này em. 23 rồi đó...!!
Em sợ màu nắng Tháng sáu. Sợ màu tím man mác của Bằng lăng. Sợ
lại rơi những giọt nước mắt lưng chừng vì những điều vẩn vơ. Đã cố gắng bẻ hết
những cảm xúc lủng đoản. Tâm trạng nhiều khi cứ tư lự, nhạt nhòa. Chẳng vui,
chẳng buồn nhiều, cũng chẳng cần gì mặc dù không cảm thấy gì là đủ. Em cứ như
thể người hành khất đi xin đôi ba câu chữ để chắp nối nỗi lòng, rồi ngồi lê lết
khắp nơi mà chẳng biết mình muốn gì. Nhàm chán bản thân…
Bởi. Em đâu đủ rộng lớn để ôm đồm những xo buồn thỉu. Em nhỏ bé
sao đủ để ôm nắng vào lòng. Đôi tay em làm sao đỡ được ánh trăng khuya đã già.
Bởi có Sn nào mà em không ngồi gõ lạch cạch để viết blog cơ chứ. Hay lại sợ cái
cảm giác trơ trọi của mình, ngồi nhâm nhi ly cà phê đặc sánh của ngày.
Em đa mang, đa cảm cả một chiều dài cảm xúc để nhiều khi đến bẽ
bàng bởi đôi câu nói vô tình. Chỉ đơn giản là lời nói vô tình thôi mà, sao phải
khóc, phải nghĩ suy.
Thôi em à! Mùa đã sang rồi. Đau đáu tìm chi cánh bằng lăng đã
rụng. Dù rằng em chênh vênh bước qua từng mùa kiếm tìm chút yêu thương đang lạc
lỏng chốn nào. Bóng dáng xiêu vẹo , đua tay đổi lấy những rách nát mà miệng vẫn
cười tươi.
Chờ chi em ơi! Biết có ai về gom chút tình khô run rẩy. Ừ, thì
thôi, em cứ tự cho mình được lãng đãng, chống chếnh giữa chiều thương – ghét,
buồn – vui, quên – nhớ. Con tim chật hẹp và ngột ngạt. Nặng trĩu. Nên cứ chông
chênh sẽ thành rơi vỡ. Và sau cùng cũng chỉ có em ôm lấy…
Nên. Em sẽ học cách mở lòng đón lấy mọi mảnh vỡ. Cười tươi trước
những bão giông. Vững bước dù cô độc, bất cần. Quen dần với đêm dài vì khó ngủ
để mỗi bước chân ngày mai bền bĩ. Và em sẽ nhìn về phía trước, ngẩng cao đầu
trên con đường chông chênh ngược gió.
Em 23 rồi. Nhớ biển. Thèm đứng trước những con sóng mênh mông…
Sài Gòn lạnh…
cho em 23 tuổi (28/6)
Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012
Rệu rã...
Muốn viết, những dòng cảm xúc lan man. Nhưng
sao cứ gãy đoạn, những entry dở dang xếp đầy, khi đến cả con chữ cũng rệu rã.
Trỗng hoác. Rã rời, tưởng như đang thoi thóp một chút sức lực còn lại để lê
lết. Hay đó là sự gục ngã?!.
Giá như chết đi một lúc. Chỉ nằm xuống thế
thôi, không nghĩ gì hết, ở trạng thái an nhiên nhất. Không mãi miết lo nghĩ về
đoạn đường phía trước sẽ ra sao, phải kiếm tìm lối đi cho mình. Chỉ đơn giản
nằm xuống thế thôi, tim không còn đập để không biết đến yêu thương, oán giận,
đau đớn hay hạnh phúc. Không còn cô độc với chính mình hằng đêm, chỉ có bóng
đêm của ngôi mồ lạnh hoang vắng. Tất cả được xếp lại và phủ lên một màu rêu. Để
giấc mơ không còn đi hoang nữa. Chết đi một lúc thế thôi để biết cảm giác chết
sẽ thế nào?...
Chỉ đơn giản thấy xa lạ với mọi thứ quá. Sài
Gòn ôm trọn trong con những đêm dài khó ngủ, nước mắt lưng chừng vì tủi hờn.
Nhớ nhà, nhớ gia đình. Nhớ cái dáng Má liêu xiêu, mỏng manh trên từng vòng bánh
xe đi khắp nẻo đường mưu sinh vì gia đình. Gương mặt đăm chiêu, khắc khoải lo
lắng nhưng không dám thổ lộ của Ba.
Con nhớ những bữa cơm chiều ngồi quây quần với
rau cá giản đơn đầy ắp tiếng cười. Khi con cảm thấy mệt mỏi được Ba má chăm nom
từ những điều nhỏ nhoi nhất. Muốn nghe Má cằn nhằn con gái hư, không làm gì nên
chuyện sao đi lấy chồng.
Ở Sài Gòn, nó cảm thấy đơn giản rằng hạnh phúc
là không bao giờ đủ cho mỗi người, mà nỗi đau thì ai cũng dư thừa. Phải chăng là
yếu đuối. Bất lực, không đủ can đảm để đối diện với mọi thứ. Sợ những câu hỏi
của Ba má về công việc, tương lai và cả những dự tính phía trước. Trả lời
sao khi mà mọi thứ mông lung quá đỗi.
Sài Gòn rộng lớn, ồn ào, náo nhiệt, xa hoa,
bóng bảy, đâu có hay rằng trọn lòng Sài Gòn là nỗi cô đơn rộng lớn. Bao nhiêu
con người đều chôn chặt cái tâm hồn lại để đánh đổi lấy cái gọi là cơ hội mới,
cuộc sống mới. Sài Gòn đâu phải là miền đất hứa, cơ hội nhiều nhưng đồng nghĩa
với nó là sẽ đánh mất đi cũng rất nhiều thứ mà đến khi dừng chân lại mới ngỡ
ngàng.
Sài Gòn không bao giờ ngủ. Bao nhiêu phận
người vẫn lầm lũi kiếm sống không kể ngày và đêm. Họ từ rất nhiều miền quê khác
nhau, sống bằng nhiều nghề…
Ly cà phê đen chậm rãi nhỏ từng giọt rệu rã
vào lòng… Đắng…!!
Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012
Cứ ngồi lặng im thế, và khóc ...
Giữa những ngập tràn của bóng đêm
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…
Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn
không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng
thề chẳng bao giờ hối tiếc
không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ
còn mang hình hài của đất cát
không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời
ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt
biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…
Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa
về ngồi khóc bên cạnh nhau
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức
trắng
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…
Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động
với đôi vai
bỏ mặc cho gương mặt người câm nín
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi
không đủ đầy được cảm xúc
rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác
để oán ghét chính bản thân mình!
Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường
nét của nỗi cô đơn
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra
đâu còn gì là đơn giản
sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào
cũng dành cho người khác
đã phải quên mất mình…
Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến
giây phút đứng lên
lúc trong lòng không còn gợn sóng
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh
lùng nhất
ta yêu thương theo cách của những người sinh ra
không hề có tuyến nước mắt
ta từ chối cuộc đời ta…
Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để
chìa ra
nhưng rồi biết đã như người đuối sức
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi
tóc
phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần
tình yêu trên chiếc bóng
ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…
Được ngồi lặng im thế, và khóc…
cho tất cả những yêu thương!
--- Nguyễn Phong Việt
Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012
Viết cho người...
Ta tưởng mình đã
thôi biết khóc, tưởng đã là ta khác đi rất nhiều những ngày để lòng mình lung
lạc theo nhưng cơn mưa.
Ta cứ ngỡ hình ảnh người trong ta cũng tan đi trắng xoá theo mùa
mưa về, theo từng góc phố.
Vậy mà sao hôm nay, nụ cười ấy, cái nắm tay và vòng ôm ấy lại
trở nên đáng sợ.
Người xa ta, xa
ta tự rất lâu, vòng ôm ấy cũng thuộc về một nơi êm đềm khác.
Trong mỗi giấc mơ, ta nghĩ chỉ có một mình ta, cùng những thế
giới của khoảng cách, thế giới của người, ta nào có biết đâu.
Người chạm vào ta bằng nỗi nhớ của ngày xưa, trái tim ta khô héo.
Bàn tay người dành cho ai kia? Nào phải ta đâu?j
Khi gục ngã ta chỉ biết bấu víu vào chính ta, người đứng
đằng xa và biết rằng ta thừa sức đứng đậy phải không?
Đứng dậy tả tơi, đứng dậy dập nát, nhưng rồi cũng phải đứng dậy
…thế thôi.
Trời mùa đông, người mua khăn choàng cho người khác mà quên nhắc
ta phải mặc áo ấm khi đi ra ngoài, vậy rồi ta vẫn không cảm lạnh, có lẽ ta đã
quen mất rồi, tự mình chăm sóc bản thân.
Ngay khi cô đơn ta vẫn thấy rằng sự cô đơn đầy ấm áp.
Vậy rằng, còn gì nữa đâu nữa mà hờn ghen. Nếu đầy bản lĩnh hãy
giữ tình yêu của mình, đừng ghen tuông với quá khứ. Em và anh đã là hai phương
trời cách biệt. Nếu anh còn giữ cho em chút tình thì cũng nên cân nhắc những
lời nói, biết giữ cái thế giới riêng ở chừng mực sâu thẳm nào. Đừng ai bớt móc
lại nỗi đau nữa. Ta xin các người đấy!!
Cuộc sống mỗi
người đã là mỗi ngã, lo lắng, vật lộn riêng. Cái gì thuộc về mình sẽ về mình,
còn những gì không thuộc về ta thì có cố níu vẫn vậy. Quá khứ đã là hôm qua,
bây giờ người đã yên ấm với tình mới. Em đâu có nghĩa lý gì nữa.
Cảm xúc nhất
thời đã qua. Đừng hành hạ em nữa bởi những câu nói vô tình.
Người ơi…
Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012
Bóng quê...
Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012
Chút tình hiu hắt bay...!!
Sài Gòn bây giờ đang là những ngày mưa không ngớt.
Đôi lúc, tiếng mưa từng hồi từng hồi, như người nghẹn uất cố nén tiếng nấc
trong lòng mà vẫn từng cơn, là khi đó biết gió ngoài kia đang ngả nghiêng thổi
tốc. Hình như rất thích đi ngược chiều gió, dù vẫn sợ ơi cái lạnh lẫn trong màn
mưa.
Cái khoảnh khắc bước một mình dưới những hàng me,
nghe gió ập đến bất ngờ và gỡ tung ngày nắng, cái khoảnh khắc ấy ngỡ ngàng đến
kỳ lạ. Qua hết những hàng me nối nhau, mang về trong người một chút lạnh gió phả
vào mặt, và đôi lúc vừa đi trong mưa hét thật to “mưa to đi, mưa thật to đi...”
Một chiều nào đó trước mưa, đi chầm chậm dưới những
tán me khi gió nổi lên tàn nhẫn nhất, và cười thật. Mang về trong mình một chút
đau, một chút mênh mang, một chút nhẹ nhàng để rồi gửi tất cả vào những chiếc
lá me xanh mướt nhỏ bé vương lấm tấm trên tóc, mọi nỗi niềm qua đi sẽ nhẹ
nhàng.
Với một kẻ hay buồn bã thẩn thờ, một chiều mưa vội
vã về với phố cũng nghe len lén đâu đó niềm sầu dâng trong sâu thẳm. Cuộc sống
cứ mải miết cuốn theo nhiều sự bất ngờ. Những suy nghĩ chưa kịp gọi tên đã vội
vàng vụt theo cơn gió không kịp đọng lại chút gì ngoài nỗi hoang mang.
Và. Biết đâu rằng kiếp người như tôi cũng là kiếp
gió...
Như cái kiểu: "Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ,
Ôi, những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những
cơn mưa..."
Có lẽ, khi
đã qua quá nhiều hồi ức nên hay suy nghĩ về những điều đã qua như một thói
quen. Từng người tình, từng cuộc tình đã bỏ lại sau lưng. Ta lại tưởng ta
yêu. Ta yêu một cách giản đơn và thật thà. Ta yêu trong chân thành và mơ mộng.
Ta yêu nồng thắm và đam mê. Chỉ đơn giản là ta tưởng ta lại yêu. Nhưng bước qua
những tháng ngày vẫn trở thành một kẻ lang thang trên đường đời, ta đi mải miết
cùng năm tháng mà không một lần ngoái đầu lại, đã quá xa, ta chợt nhận ra, sau
lưng mình chỉ là bụi mù, cái mà ta tưởng tình yêu ấy, nó chẳng là gì cả, chỉ là
sự bấu víu vào cuộc sống. Tất cả chỉ có vậy. Khi đi đủ xa, ta đủ man mác buồn,
đủ tách rời giữa bản ngã và tha nhân để nhìn lại mình ở một ngày cũ. Hoài ức và
hiện tại như một nỗi ám ảnh đầy sợ hãi…
Hình như có chút tình heo hắt bay ngang qua ta…
"Ôi,
tiếng buồn rơi đều...
Nhìn
lại mình đời đã xanh rêu..."
Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012
Nếu đó là định mệnh
[youtube http://www.youtube.com/watch?v=TvkAxEXMwQA&version=3&f=videos&app=youtube_gdata]