(Nguồn: Chôm chỉa)
Đã 2 năm rồi tôi không
được ngắm mùa lá rụng và chuyển sắc sang mùa. Nhưng có lẽ sự khao khát đã không
phụ tôi khi về quê lần này. Không chỉ được ngắm sắc đỏ lá bàng rơi lả trong gió
mà được ngắm cái vẻ khẳng khiu trân mình của sưa.
Tôi đợi anh, và hứa với
anh một ngày cùng đi dưới những xác lá bàng ở góc phố. Kể cho anh nghe về sự sống
của sưa tháng 3 với màu vàng cháy bỏng, mùa đông im ắng với xác lá rơi rụng bỏ
mặc cây với giấc ngủ đông lạnh giá đơn độc. Đời sưa cũng như đời lá bàng.
Trong cái tiết trời se
se lạnh, những hạt mưa xuân lây phây nhìn chiếc lá bàng đỏ được gió cuốn đi. Ẩn
mình trong những xác lá là những gì đời lá đã đi qua, có mưa sa, giông, gió, bụi
mờ. Đời lá mỏng manh có khi thô kệch, có lúc lại mộc mạc. Có những cuộc đời lá
trượt trong những vết xước dài.
Lá bàng đỏ chạch trên
tán khi mùa xuân sang mùa. Còn sưa thì thì chuyển bắt đầu bay về đất mẹ khi gió
đông ngấp ngé bên cửa sổ, để chút nắng xuân nhẹ nhàng e ấp lại đâm chồi mơn mởn. Đời lá nhẹ nhàng đến và
đi trong đời cây. Nơi những chiếc lá ra đi là ẩn mình trong một sự sống mới, “ra
đi để bắt đầu” phải chăng là như thế!!
Tôi mãi đợi anh như đã hứa nhưng người đã vội rời xa từ lúc nào mà tôi đâu có hay!
Lá mùa đông
đẹp lạ lùng với màu đỏ rực rỡ. Huy hoàng và xinh đẹp nhất cũng là thời điểm
cuối cùng của đời lá. Có chút đau lòng, có chút hụt hẫng nhưng đó là quy luật
của đất trời.
Đời lá ngắn ngủi, sự “đi”
đôi khi được hoạch định bằng một quy luật hạn ra. Đời người dài hay ngắn?? Không
một ai đoán được điều gì cả?? Tôi nhìn lá tự hỏi đời mình với những ngả rẽ,
không biết sẽ đi rồi về đâu. Cuộc đời của lá luôn có điểm dừng, sao tôi cứ mãi
rong ruổi như cơn gió lẻ đơn độc.
Mỏng manh đời lá, mỏng
manh phận người…