Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Tìm về quá khứ...


Em ngồi rất lâu để tự tâm lại mình anh à. Nghĩ về mối tình thơ dại em dành trong 5 năm nay, tìm lại bình yên, ngã nghiêng, một thời con gái…
Thời con gái của em dành riêng tình cảm cho anh nồng nàn, câm lặng. Bước chân em khập khiễng vào đời với những tháng ngày mưa gió chẳng bình yên. Rồi chúng ta, những nỗi đau tơi tả, cùng những niềm hạnh phúc quá mong manh, cứ như những mảnh ghép méo mó gom nhặt thành cuộc đời riêng, với những ô cửa mở ra rồi khép lại, em bây giờ đã không còn như xưa.
Làm sao có thể níu kéo được những giấc mơ, làm sao có thể tìm lại những ngày bình yên trong quá khứ? Khi dòng đời đã đi qua? Những bước chân của em cứ đi vô định giữa dòng đời, làm theo những bản năng sinh tồn, yêu thương xa vời, để rồi bao năm nhìn lại đời mình chỉ như một sợi dây méo mó...
Anh bây giờ? ở cùng một thành phố của em mà lại trở nên xa xôi như bấy lâu nay, nơi cũng có những ngày nắng mưa tạt vào đời cay đắng, những bước chân cũng ngã ngiêng đi về trên con đường lầy lội, tối tăm. Đôi dép cũng mòn dẹt đi với những ngày tháng đếm đo bằng no đủ.
Em tìm về quá khứ của ngày xưa, để thấy em một thời trong sáng, để thấy em một thời đầy nhiệt huyết của những khát khao, của đam mê và hy vọng..
Người đàn ông kia đã cỡi cợt, yêu em bằng trò chơi, rồi ruồng bỏ em ra đi về một bờ bến khác, ấm êm hơn.
Đôi tay em bất lực để níu kéo một điều đã đỗ vỡ nên em an ủi mình bằng nụ cười, bằng cái vẫy tay cầu mong người ta hạnh phúc, em tập sống kìm nén cảm xúc, để là em chai đi. Rồi em đi… (tìm anh, mà gọi là chú)
Bước chân em dần mất đi cái nhựa sống ban đầu, của những ngày có anh với tình cảm đầu đời trong sáng ấy, em như kẻ mộng du, như người không tỉnh táo, để em vấp ngã, trầy da rồi tự mình băng bó những vết trầy lành đi rồi bong ra, trơ trọi đó.
Đôi khi em nhớ về anh, em thấy mình thanh thoát hơn, sau những cú ngã nặng nề, em thấy anh cười, em thấy bàn tay anh nắm vội tay em.
Em ghen anh à! Uh, thì ghen vô lý khi mà anh có cuộc sống riêng. Ghen, khi ba bốn ngày vẫn không nhắn cho em một dòng tin nhắn nào. Rồi vô tình, hờ hững buông những lời nói nặng nề để rồi chạm vào sự mong manh trong lòng anh. Em quá vô lý phải không?  Khi mà tình cảm này cần phải chết đi, nó quá chông chênh trên nẻo đường, sự khác biệt quá lớn ngăn cánh như vậy…
Quá khứ của em là anh, mà cũng không hẳn là anh nữa, bởi trong quá khứ ấy anh quá thánh thiện, quá dịu dàng. Giờ đây khi em đã thật sự vắng bóng anh, bỗng thấy mọi thứ xung quanh nhạt nhẽo, vô vị. Em đang giằng xé bản thân mình bất kể là trong giác ngủ. Nửa đêm em vẫn giật mình tỉnh giấc lần tìm điện thoại, biết đâu, biết đâu anh nhắn cho em một dòng tin nào đó dù là vô tình hay cố ý. Bản thân em đang mong ngóng mà lại cố giấu mình để chợt thấy hai dòng nước mắt lặng thầm rơi trong đêm.
Có lẽ, em đã sai khi nói những lời lẽ như vậy! Em ghen anh ạ! Ghen khi đã nửa đêm mà anh vẫn còn ở chốn nào vui vẻ... Vì lẽ gì mà giờ đây em lại mất anh. Em đợi 4 năm để được gặp anh, vậy mà giờ anh ở một miền xa lắc
Trong gió lạnh của một buổi chiều, em ước mình là thiếu nữa một thở ngây ngơ, còn anh dịu dàng. Tìm về quá khứ ngày xưa…
                                                                                                   (Sài Gòn, 17.02.2013- Vô định)

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

Khô dòng...!!





Phải chăng khi đến một lúc nào đó, nỗi đau là vô tận, những được mất trở nên vô nghĩa trước giông bão ở cuộc sống này. Con người sẽ biết sống chai đi, trơ lì trước mọi xúc cảm, sẽ cười nghiêng ngả trước cay nghiệt của cuộc đời, sẽ biết đón nhận mọi giông tố đổ ấp vào đời mình mà không hề muốn khóc than.
Tuổi thơ nhọc nhằn trôi qua cùng với dòng chảy của thời gian, cứ ngỡ rằng mình cần phải mạnh mẽ để đứng trước mọi sóng gió nhưng chẳng mấy dễ dàng. Bước chân trưởng thành tiễn biệt cái lấm lem bùn đất, lăn lộn trong những chật vật lo toan với ước mơ một ngày mình sẽ lớn. Nhưng giờ ngồi đây nhìn lại được gì nào? Cuộc sống vẫn bộn bề lo toan, vẫn là những sóng gió triền miên như  từng đợt sóng biển.
Đôi lúc mệt mỏi, cô đơn, lạc lỏng chỉ biết chìm đắm trong màn đêm bao trùm mà khóc, mà hét toáng trong lồng ngực để át đi tiếng thở nghẹn ngào. Bao lần muốn tuyệt đoạn với cuộc sống để yên bình trong giấc ngủ. Lại không đành lòng, bởi phải biết hi vọng rằng ngày mai, ngày mai sẽ khác đi.
Trái tim này cũng đã mỏi mệt với yêu thương không trọn. Yêu thương trong tâm tưởng để xoa dịu những chếnh choáng trong lòng. Để đôi lúc ngồi nhìn lại bản thân, những gì ở cuộc đời mà biết sống khác đi và chấp nhận cuộc đời với những đổi thay.
Tôi yêu một thứ tình yêu kì lạ, một thứ tình yêu đi bên cạnh cuộc đời nhau nhưng trong âm thầm, câm lặng, lầm lũi. Đôi lúc tôi đấm mạnh tay mình vào bốn bức tưởng câm lặng, làm trầy xước và chảy máu chính bản thân để thử sức chịu đựng của mình, đau đớn ra sao. Tôi đã khóc, khóc toáng lên trong bao đêm về lặng lẽ. Có lẽ, khi người ta đã biết đau đến cùng cực, tất cả sẽ trở nên dễ thở hơn. Tôi vẫn âm thầm như những mùa đi qua trong năm, muốn dứt bỏ những cái vay mượn để trở về thực tại chính mình, để không có những giây phút cuồng quay, để không có nhớ thương, day dứ.
Hình như tôi đang đi về một miền vô định, nơi ấy không nước mắt, không còn đau khổ, không còn ấm ức để ghen tuông. Trong giấc mơ tôi vẫn mơ về cánh đồng nhiều hoa tím, vẫn yêu tha thiết những ước mơ bay bổng và lãng mạn, vẫn muốn gục xuống trước một ai đó mà mình yêu thương…
Nhưng khi tỉnh dậy, hạnh phúc vẫn là ước mong, cứ như vậy nhìn nuôi dưỡng hình bóng anh trong tâm tưởng, và chấp nhận là một chiếc bóng ngu ngốc, đơn độc và vô cảm nhất trần đời.
Rồi ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, con đường tôi đi có khác đi không? Cảm xúc chai lì theo những vật lộn của cuộc sống. Tôi chỉ biết rằng càng đi về độ sâu của tuổi tác, yêu thương càng biết trơ đi, càng biết vác trên vai mình những kinh nghiệm gai góc, sống tốt, là biết chấp nhận đồng hành.
Nước mắt bây giờ không thể cứ tuôn rơi, như những cơn mưa vẫn kéo dài vô tận trong mùa nước. Mà cũng hạnh phúc lắm thay khi ta vẫn còn biết khóc…??

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

GIỮA NHỮNG LƯNG CHỪNG…!!


Người ta mòn mỏi vì chờ đợi còn cháu mòn mỏi về sự suy nghĩ tới chú!
Muốn nói với chú nhiều chuyện lắm nhưng khi gặp chú, cháu lại không biết phải nói gì, khi nói chuyện điện thoại với chú cháu cũng không biết nói gì. Chỉ biết nhắn tin, nhưng làm sao chuyển tải những điều cần nói hết trong lòng được. Nhưng có lẽ chính xác hơn là cháu không muốn những chuyện của cháu làm phiền lòng chú chú ạ, không muốn vì cháu mà chú phải suy nghĩ. Cháu biết chú có nhiều việc lắm, nhiều chuyện chú phải lo lắng.
Cháu đã trăn trở rất nhiều để ngồi lại viết những dòng này. Đã có những lúc vì sự hờ hững của mình cháu cũng đã thương tổn chú ít nhiều, dù chỉ là những dòng tin nhắn vu vơ. Khi vào SG cháu một mặt trốn chạy nỗi đau, một mặt lại đi tìm điều gì đó mong manh trong suy nghĩ là đi tìm chú, như một sự cứu vớt cái linh hồn đang ngày chết dần chết mòn.
Từ ngày gặp chú, được chú nhắn tin hỏi thăm thì hình ảnh chú cứ tràn ngập trong cháu, không lúc nào không nghĩ đến chú, trong giấc ngủ của cháu cũng có hình ảnh của chú, những lời chú nói với cháu. Đây là những lời nói chân thành xuất phát từ tình cảm cháu dành cho chú, không bao giờ có ý nghĩ nói khéo để dành tình cảm và sự quan tâm của chú dành cho cháu. Cháu đã từng bảo: Cháu chỉ cần một người nào đó mang đến cho cháu sự bình yên, tin tưởng, một sự chân thành và sâu sắc là đủ hạnh phúc.
Giờ chú đã có cuộc sống của riêng mình. Trong sâu thẳm trong lòng cháu chí ước một điều: Dù chú làm gì, ở đâu, buồn hay vui nếu chú cần một người bên cạnh thì cháu sẽ rất hạnh phúc được làm điều đó, và chỉ dành riêng cho chú. Nếu chú không thể nói chuyện được với cháu thì chú hãy tin rằng, cháu vẫn rất quan tâm tới chú, ngay cả khi thế giới này không còn tin tưởng chú thì cháu vẫn là người tin chú, khi mọi thứ quay lưng lại với chú thì cháu vẫn sẽ ở bên cạnh chú. Hạnh phúc với cháu không hẳn là hai bàn tay đan chặt vào nhau mà đôi lúc chỉ cần trong suy nghĩ có nhau là đủ đầy rồi!!
Chiều mưa lạnh dào dạt bờ vai nghiêng…!!

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2013

LỬNG



Cảm xúc như một gãy đoạn trong chính tâm hồn tôi lúc này. Ngồi viết những lời thú tội của bản thân. Viết những niềm riêng được cất giấu trong lòng mà đôi khi câu chữ lại trở nên vô chừng… Nỗi đau đã hơn 2 năm, và bây giờ tôi lại gặp được sự ước hẹn trong thâm tâm cách đây hơn 4 năm. Nhưng không dám thổ lộ hết nỗi lòng, mà đôi lúc trong câu nói phải kín kẻ để che giấu. Tôi sai? Hay trái tim thật thà không có con đường cho sự cảm thông…??
21 tuổi, bước vào đời. Chập chừng, bỡ ngờ và đầy âu lo. 21 tuổi vào làm ở một nơi giúp tôi thỏa niềm đam mê được đi, được viết và có cơ hội học hỏi. Rồi cơ quan ấy lâm vào khó khăn. Những người vào cùng lúc với đã lần lượt ra đi. Bao lần cười hì hì với những lời khuyên can. “Em không thể ra đi lúc này, những ngày mới vào, các anh chị đã dìu dắt, chỉ bảo cho em. Giờ cơ quan đang thiếu người, em chưa giỏi nhưng ở lại, làm được gì thì làm. Em không thể sống phụ nghĩa”. Rồi đã ở lại cùng đồng nghiệp đón nhận những khó khăn và cả những nước mắt chua chát. Nhiều người khuyên cần tìm một nơi khác tốt hơn để đảm bảo cuộc sống vốn đã chật vật. Nhưng rồi vẫn bám trụ cho đến ngày bình yên.
21 tuổi. Cũng biết yêu, dù tình yêu đó mang sự hàm ơn lẫn sự thương hại, thần tượng, chia sẻ và lặng lẽ. Người đã chìa tay dẫn tôi vào đời. Những mệt mỏi, chật vật cuộc sống, áp lực gia đình chưa đủ làm tôi mỏi mệt, rồi phải trăn trở tìm cách khôi phục lại văn phòng. Yêu một cách ngu ngốc, khờ dại, chỉ biết hi sinh, lặng lẽ cho người khác, mà quên rằng bản thân cần phải sống cho chính mình, phải thể hiện và có tiếng nói riêng. Lúc nào tôi cũng chỉ là chiếc bóng lầm lủi bên cạnh một người, mà biết rằng trái tim người kia mãi mãi không có tôi.
Phải chăng, cách che giấu cảm xúc của tôi quá xuất sắc đằng sau cái nói nói, cười cười hằng ngày. Để rồi một ngày anh đã nhận ra nỗi buồn giấu đằng sau ánh mắt, đọc được những nghĩ suy, những trăn trở, day dứt ở cuộc sống của tôi. Người đã cho tôi một chỗ dựa tinh thần lúc đó, chính sự yếu đuối đã bản thân chỉ biết dựa vào người kia để cảm thấy vững lòng, dù rằng nếm trãi bao nước mắt đắng chát.
Những nghĩ suy còn non nớt, nghĩ rằng người có ơn đã chia sẻ thì phải yêu người ta, dù tình yêu không đáp trả, phải yêu trong lặng lẽ, mặc kệ những cảm xúc, cảm giác đè nén trong lòng. Để rồi ánh mắt nhìn mọi thứ lầm lũi bỏ mặc những gì đẹp ở xung quanh. Khi đớn đau nhất thì cũng chính người bỏ mặc tôi. Tuyệt vọng. Tôi tìm cách ra đi để tìm chốn nương nấu tâm hồn đang lạnh lẽo. Đi trong vô vọng để tìm một người chăng như lời hứa năm nào ở cái tuổi mơ mộng? Dù rằng đã có vết thương trong lòng rất lớn. Liệu điều đó có công bằng?? Tôi đã dằn vặt và tự đòa đày mình suy nghĩ trong từng giấc ngủ, bao đêm giật mình tỉnh giấc chực trào nước mắt trong nghẹn ngào.
Và tôi và dằn mình trong bao lâu nữa…?? Thôi thì hãy câm lặng giữa dòng đời vội vã. Tìm được một người, liệu được bao lâu thì người cũng ra đi, bỏ lại tôi nỗi buồn.  Một mình bơ vơ cô độc như bấy lâu nay đã quen thì thà để mọi thứ ở dấu chấm lửng…!!!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Anh luôn ở trong trái tim em!!


Giờ phút giao thừa, cảm giác trong em lại trào dâng sự ngậm ngùi như mọi năm khi ngồi nghe tiếng hát liêu trai của Khánh Ly ca “Anh đến thăm em đêm 30”.  Để rồi lại cho phép bản thân mình được mơ trong giây lát.
Em chắp vá nỗi lòng bằng câu chữ rời rạc. Đừng bắt em phải quên điều gì cả, bởi nó quá đẹp trong lòng em. Đừng tàn nhẫn với em như thế anh nhé! Hãy để em được hạnh phúc dù là buồn bã của ngày hôm nay.
Em hay cuộn mình mơ về anh. Một cái ôm thật chặt từ đằng sau, cố níu kéo anh về với em trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh làm chồng em trong 1 năm nhé! Để rồi 1 năm trọn vẹn với anh, em sẽ ra đi. Em chỉ ở trong một góc nhỏ mơ hồ nào đó trong trái tim anh, khi ra ngoài anh vẫn có quyền được quen, được yêu các cô gái khác. Em xin, được bên cạnh anh trong một khoảnh khác ngắn ngủi. Để mỗi sáng em tất tả dậy thật sớm chăm cho anh bữa sáng, ly cà phê được đặt sẵn trên bàn, cái áo anh mặc đi làm được là phẳng phiu. Dúi vào tay anh hộp cơm cho bữa trưa. Lau lớp bụi còn vương trên đôi giày anh mang. Và hơn hết em muốn được hôn vào má anh trước khi anh rời ra khỏi nhà
Em tất tả đạp xe đi làm. Chiều lại vội vàng chạy thật nhanh về nhà để chăm bữa cơm chiều. Được đón anh bằng một nụ cười lẳng lặng. Rồi lụi cụi những công việc không tên trong căn hộ nhỏ thuê nằm lẩn khuẩn sau những ngôi nhà cao tầng. Để anh an lòng xong bữa lại tiếp tục công việc buổi tối.
Anh cứ lẳng lặng chẳng biết đến bóng hình em bên cạnh. Sự lạnh lùng anh đối với em vẫn vậy, em cứ mải miết mặc kệ biết rằng trong lòng anh vẫn có tình cảm với mình, dù là chút ít. Trời về khuya yên ắng, em vẫn lặng lẽ đợi anh về. Nửa khuya em lặng lẽ đặt bên cạnh anh ly sữa nóng rồi tựa lưng vào thành giường nhìn anh đợi anh đi ngủ, mặc kệ đã là mấy giờ. Có những khi em mệt mỏi gục đầu, úp mặt lên cái gối ngủ ngon lành, để sáng tỉnh giấc thấy mình nằm trên giường của anh.
Có những lúc anh cáu gắt, em lủi thủi trốn biệt trong góc phòng của mình. Mặc kệ anh với làn khói thuốc sặc sụa, ánh mắt đăm chiêu đầy lo nghĩ. Lúc đó anh có biết trong lòng em buốt nhói. Muốn chạy đến ôm chầm lấy anh thặt chặt. Em muốn mình là một chỗ để anh an trú lúc mỏi mệt, dù rằng trái tim anh không thuộc về em.
Những lúc anh mệt mỏi, nằm yên trên giường, em bẽn lẽn bên cạnh anh với ánh mắt sợ sự gắt gỏng anh sẽ tuôn ra. Gục đầu ngủ bên cạnh canh chừng anh khi ốm. Lúc tỉnh giấc lưng chừng anh nhẹ nhàng và hôn lên má em.
Khi trời trở lạnh, em co ro trong làn áo mỏng. Ao ước vòng tay anh ôm lấy em để xua đi cái buốt lạnh. Khi buồn em trốn biệt một góc để khóc cho đã, anh vô tình nhìn thấy với ánh mắt xót xa. Và bao lần như thế, bất chợt anh đến rồi như cố dỗ dành một đứa con nít. Bất ngờ anh hôn em, vị mặn của nước mắt hòa lẫn với sự ngọt ngào trên đôi môi em. Em ôm anh thật chặt, như sợ nụ hôn này anh dành cho em lần cuối rồi sẽ rời bỏ em.
Đêm trước ngày anh đi công tác, em âm thầm chuẩn bị mọi thứ vào ba lô, không quên kèm mẫu giấy nhỏ nhắn gởi, rồi về phòng giả vờ ngủ ngon lành. Em không bao giờ tiễn anh ra bến xe, chỉ đứng từ xa nhìn anh lên xe mà không một lời nói. Có lẽ, trong anh còn có chút hình ảnh của em, để những tin nhắn trong đêm khuya anh nhắn gởi cộc lốc nhưng ẩn giấu tình cảm. Em cười hạnh phúc đến vỡ òa.
Em luôn thầm cảm ơn anh đã có thể cho em mỉm cười, với những điều hiền hòa, thản nhiên. Em lặng lẽ nhìn thời gian dần trôi, kệ thanh xuân đang ngấp ngững rời xa. Em đa đoan, nhạy cảm, đôi lúc chỉ một hạt bụi cũng làm em xây xát, mặn đắng bờ mô. Nhưng đôi lúc trơ lì như cát sỏi. Bởi thế em cần tự vấn lại bản thân về tình cảm, về những được mất, hững hờ hay vội vã,…
Và anh luôn ở trong trái tim em!!

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Ảo ảnh!!


Trong suốt 4 năm trời đằng đẵng tôi đã từng rất nhiều lần hi vọng mình có thể một lần thôi. Dù là vô tình hay cố ý, lỡ lời hay lựa lời . Nói với người đàn ông quan trọng nhất của đời mình về cảm giác, về hạnh phúc , về ước mơ , về những hoang hoải dài tăm tắp trong lòng.
Tôi bất lực để tuổi trẻ của mình trôi tuột khỏi bàn ta . Đã không biết bao nhiêu lần tôi ước ao, mình có thể dám yêu dám ghét. Sẵn sàng đặt cược, chấp nhận bị thua .
Cho phép bản thân được mắc sai lầm, nông nổi, đau đớn, tổn thương. Tất cả những tháng ngày đó được  gọi là thanh xuân đó. Năm tháng thì dài, cuộc đời thì ngắn. Nỗi đau thì ngay đấy, người tình lại ở xa. Những nỗi đau thật thà của một thời tươi đẹp không thể nào che dấu được.  
Giá trị mỗi con người thì to lớn vô cùng , nhưng mấy ai có thể nhận ra? Mấy ai biết cách yêu thương người khác
Vì " cuộc đời có gì đâu mà buồn "
Còn chúng ta đều có một cuộc đời, để trao cho người khác. Và có lẽ, tôi có một nỗi nhớ nào đó bùi ngùi ở trong lòng…

Thứ Năm, 7 tháng 2, 2013

Trở về...!!


Hôm nay, bàn tay mỏng manh lại lướt trên bàn phím với những dòng không đầu không cuối.
Có những ngày như hôm nay, tôi loay hoay như muốn tìm cho mình đôi chút niềm vui xung quanh. Khu phố nhỏ hẹp, yên tĩnh nay được khoác lên mình màu của sắc hoa, của sắc xuân, rất nhiều người, rất nhiều tiếng cười nói gọi nhau í ới. Tôi có cảm giác gì đó rất lạ, vừa xa xăm, vừa thân thuộc, bước xuống xe quê nhà đón tôi bằng khí trời của ngày cuối năm hây hây những cơn gió lạnh lạnh, thổi vù vù hai bên tai và cứ thế trôi tụt về phía sau lưng. Như muốn nhắc lòng mình về những mùa gió thổi lao xao trong kí ức xưa cũ mới ngày hôm qua.
Tự nhiên thấy nhớ, nao nao. Gửi một chút nhớ thương theo cơn gió về ngang phố buồn hiu và vàng vọt ánh đèn, nơi nuôi lớn tuổi thơ mình ở đó. Những con gió cuối Đông sướt mướt càng làm củ hành củ kiệu thêm mặn mòi, làm dãy phố thêm gầy guộc, những quán cóc xập xệ thêm liêu xiêu, và làm cho những hồi tưởng thêm phần mộng mị, lãng đãng. Mùa gió về bên ngọn đèn dầu hiu hắt của gánh hàng rong ở góc vỉa hè. Chiếc xe đạp khẳng khiu, cũ rích oằn mình theo những dòng mưu sinh.
Quê hương quanh năm tần tảo, cực nhọc để nuôi lớn những ước mơ, để đến lúc nào đó những người trẻ dần lớn lên, ra đi và chỉ quay về đúng mấy ngày Tết vội vã. Ấy vậy mà quê hương vẫn sửa soạn mình, để chào đón những bước chân trở về một cách thịnh soạn và ấm lòng nhất.
Quê hương vẫn ở đó, luôn nằm yên ở đó chờ đợi những ngọn gió tha hương nối nhau trở về nhà, sau một năm rong ruổi giữa cuộc đời bộn bề... Và như thế, những mùa gió cứ kéo đến rồi đi. Để mỗi năm, khi Sài Gòn bắt đầu nổi gió hây hây, ta biết ở quê nhà còn một mùa gió chờ đón mình se thắt…